Lần này anh chừa đủ chỗ cho cô gái để hô hấp, thậm chí còn lùi lại giữa chừng để cô lấy lại hơi, sau đó lại lợi dụng thời điểm cô buông lỏng cảnh giác, thư giãn cả người để xâm nhập lần nữa, bình tĩnh thong dong mà lại kích thích đến không ngờ.
Những người trông bề ngoài có vẻ lạnh lùng và thanh cao, thực chất lại ẩn giấu sức mạnh hung hăng và ham muốn chiếm hữu từ sâu trong xương tủy.
Sau đó, Hứa Gia Thời đưa cô về nhà đúng như cũ. Tới khi cô thu dọn đồ đạc và nằm xuống giường thì cũng đã là hai giờ sáng.
Trước khi đi ngủ, Đào Ấu Tâm còn đang suy nghĩ, học thần không hổ là học thần, thậm chí tới cả hôn nhau mà cũng tiến bộ nhanh đến kinh ngạc.
Hôn tới mức khiến đôi môi cô đau rát.
Sáng ngày hôm sau, cô không dậy nổi, Phó Dao Cầm đứng ngoài cửa khẽ cằn nhằn, Đào Ấu Tâm cũng mơ mơ màng màng nghe được một lát là lại ngủ thiếp đi.
Cuối cùng, cô cũng thực sự tỉnh dậy khi đồng hồ đã điểm mười rưỡi.
Dường như Khúc Thất Thất biết rõ cô sẽ ngủ đến tận giờ này, canh đúng lúc gọi điện thoại tới: “Tớ chuẩn bị ra sân bay rồi, gọi nói với cậu một tiếng.”
"Nhanh vậy sao."
"Phải quay lại gấp để đi học thôi, lần sau lại về chơi tiếp." Trước khi ra ngoài, Khúc Thất Thất kiểm tra lại xem có còn để sót thứ gì không: "Cũng may mà tớ luôn cầm theo thẻ căn cước để trong túi nhỏ, tên Tạ Nhiên kia đi suốt cả một đêm chưa về, cầm theo hành lý của tớ bỏ chạy rồi.”
Đào Ấu Tâm bắt được ngay điểm mấu chốt: "Hôm qua cậu ấy không về hả?"
“Không về, cậu ấy còn cố ý gọi điện cho tớ bảo rằng buổi tối cậu ấy sẽ không về được. Vali để ở trên xe, cậu ấy hỏi tớ có cần gấp không, tớ nói không, thế là nhờ cậu ấy gửi thẳng đến trường luôn rồi." Đúng lúc hiện tại cô không dám một mình gặp mặt Tạ Nhiên, có thể tránh được chừng nào thì nên tránh.
Đào Ấu Tâm hỏi tiếp: "Chuyện trong nhà Thư Dư có nghiêm trọng lắm không? Cậu đã hỏi cậu ấy chưa?"
“Tớ có thuận miệng hỏi một câu, dù sao thì đó vẫn là chuyện của nhà người khác, Tạ Nhiên cũng khó lòng mà nói được.” Ba của Khúc Thất Thất thúc giục cô ấy lên xe, hai người bèn vội cúp máy, kết thúc cuộc trò chuyện.
Tối hôm qua, Đào Ấu Tâm cũng đã gửi tin nhắn hỏi thăm, bên kia nhắn lại là không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, bảo cô đừng lo lắng.
Giang Thư Dư vẫn luôn là một người tốt khoe xấu che, trước mặt bọn họ, cô ấy vẫn luôn biểu lộ ra một mặt hiền hòa nhưng thực ra trong lòng lại cất giấu rất nhiều bí mật không muốn nói cho người khác biết.
Cô chỉ có thể hy vọng Tạ Nhiên ở lại bên đó, thật sự có thể giúp đỡ một tay.
Đào Ấu Tâm vỗ vỗ khuôn mặt mình, xuống giường mặc quần áo.
Hiếm khi con gái về nhà nên hai vợ chồng đều không hề đi ra ngoài mà đích thân làm một bữa trưa thịnh soạn để bổ sung dinh dưỡng cho đứa con bé bỏng của mình.
"Khi nào con quay lại trường học?"
"Dạ chiều nay ạ."
"Sao lại đi sớm vậy?"
“Sáng mai lúc tám giờ con có lớp rồi ạ.”
Trong bữa cơm, gia đình ba người trò chuyện rất nhiều về cuộc sống sinh hoạt ở trường đại học.
"Con gái ngoan, con không có yêu đương gì ở trường mà đúng không?"
"Khụ khụ..." Câu hỏi đột ngột xuất hiện này dọa cho Đào Ấu Tâm nghẹn họng, sặc cả cơm. Cô không chắc chắn thái độ của ba mẹ mình đối với vấn đề này sẽ như thế nào.
“Phản ứng này của con…” Ba Đào hóa thân thành Sherlock Holmes: “Con không giấu ba mẹ yêu đương đấy chứ?”
Đào Ấu Tâm úp úp mỏ mở, không nói rõ: “Chỉ là, có bạn nam theo đuổi con, mà con cũng cảm thấy khá tốt.”
Ba Đào đặt câu hỏi đầy sắc bén: "Tính tình của cậu ta thế nào? Dáng dấp tướng tá thì sao? Học chuyên ngành gì? Chiều cao là bao nhiêu? Con có biết rõ hoàn cảnh gia đình của cậu ta không?"
"Dạ..." Một loạt những câu hỏi trực tiếp vọt tới khiến cô hoang mang.
“Câu nào con cũng không trả lời được vậy mà còn cảm thấy khá tốt sao?” Ba Đào xua tay nói: “Con vẫn còn nhỏ, hiện tại con vẫn nên tập trung vào việc học là chính.”
Nói tóm lại, ba cô không tán thành thái độ trước mắt của con gái mình đối với việc hẹn hò.
"Đừng nghe lời của ba con, nếu như quả thật có người phù hợp thì trải nghiệm một chút cũng không tệ." Phó Dao Cầm múc một bát canh xương hầm đặt trước mặt con gái: "Con cũng đã lớn rồi, đủ khả năng tự mình đưa ra phán đoán của bản thân rồi."
Chắc chắn người đó sẽ không có vấn đề gì tệ hết, hơn nữa cô tin chắc rằng các ba mẹ cô sẽ thích người đó. Chỉ có điều người ấy là Hứa Gia Thời, cô không biết hai người họ có thể tiếp nhận được ngay lập tức hay không.
Nhìn thấy vẻ mặt cảnh giác của ba mình, Đào Ấu Tâm quyết định tạm thời giữ bí mật trước, đợi cô yêu đương vui vẻ được một thời gian rồi lại hẵng nói cho phụ huynh biết, tránh việc đến khi gặp mặt nhau lại kiêng kỵ đủ điều.
Buổi chiều, Hứa Gia Thời tới đón và đưa cô về trường.
Phó Dao Cầm nhìn chằm chằm bóng dáng hai đứa trẻ rời đi một lúc lâu: Đứa trẻ nhà họ Hứa kia vậy mà lại chưa có hành động gì sao?
Bà không khỏi suy đoán: “Chẳng lẽ bọn chúng đang yêu đương rồi, nhưng mà cố ý giấu diếm chúng ta thôi?”
Mặt mày Ba Đào đầy vẻ nghiêm túc: “Không thể nào, nó là con gái tôi, tôi biết chứ.”
Hai người đứng bên cửa sổ, trông thấy Đào Ấu Tâm đá phải thứ gì đó dưới chân nên suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, may mà Hứa Gia Thời kịp thời nắm lấy cánh tay cô.
Hai vợ chồng vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì lại nhìn thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau, nắm rất chặt.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói với Phó Dao Cầm: "Đây là... Đang hẹn hò..."
Ba Đào nghiến răng nghiến lợi: “Chẳng phải chỉ là nắm tay thôi sao, khi bọn nó còn nhỏ, còn dắt tay nhau đi học mỗi ngày mà. Chuyện này không có gì to tát hết.”
Cũng không biết là ông đang thuyết phục người khác, hay là đang an ủi chính mình nữa.
Tiếp sau buổi diễn múa ba lê tại "Bữa tiệc chào mừng sinh viên mới", có người khẳng định đã nhìn thấy Hứa Gia Thời của Học viện Vật lý và Đào Ấu Tâm từ Học viện Múa tay trong tay xuất hiện ở trong phòng trò chơi điện tử, cứ thế xác nhận rằng tin đồn là sự thật.
Dưới sự thẩm vấn của những người bạn cùng phòng thường xuyên buôn chuyện, Đào Ấu Tâm đã thành thật thú nhận: "Đúng là bọn tớ đang hẹn hò thật."
Lộc Tây Kiều và Tô Mạt vỗ tay tại chỗ: "Tốc độ này, quá nhanh quá nhanh."
Đầu tuần trước bọn họ còn đang bày mưu tính kế, vậy mà chẳng mấy chốc đã tiến vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi. Hai người đều tò mò không biết một học thần lạnh lùng và thanh cao giống như Hứa Gia Thời có thể làm ra hành động tỏ tình như thế nào. Đào Ấu Tâm nhớ lại lúc đó: “Chỉ là rủ bạn bè thân thiết trước kia đi chơi chung với nhau mà thôi”.
"Tỏ tình trước mặt mọi người luôn hả?"
"Chỉ có ba người thôi."
“Thì đó chính là mời bạn bè tới chứng kiến rồi.” Chứng tỏ đối phương vẫn rất để tâm tới chuyện này.
"Còn có cái gì nữa không? Cậu ấy có tặng cậu quà gì không?" Tô Mạt tò mò hỏi.
Đào Ấu Tâm lắc đầu: "Không có."
Lộc Tây Kiều nói thêm: “Đến cả quà mà cũng không có, vậy hoa thì sao?”
Cô vẫn lắc đầu: “Cũng không có luôn.”
"Không thể nào." Tô Mạt và Lộc Tây Kiều đều đồng thanh thốt lên: "Vậy cậu ấy đã làm cái gì mà lại khiến cậu đồng ý hẹn hò vậy?"
Đào Ấu Tâm: “Chỉ là một bảng billboard đặt ở tòa nhà đối diện nhà hàng Lâm Giang thôi.”
Lộc Tây Kiều: “…”
Tô Mạt: “…”
Xin lỗi, là do bọn họ suy nghĩ hạn hẹp rồi.
Những cặp đôi trẻ trong giai đoạn mới bắt đầu yêu nhau thì luôn rất ngọt ngào, luôn muốn ở cạnh nhau, có thời gian là cùng nhau đi ăn, khi không có thì lại gọi điện thoại. Nhưng ngày hôm đó, khi Đào Ấu Tâm nhìn thấy bạn cùng phòng và bạn trai lưu luyến không nỡ chia xa nhau ở dưới lầu trong ký túc xá, và cả đủ kiểu nói đùa dò xét và trêu ghẹo qua điện thoại vào ban đêm nữa, cô cứ luôn có cảm giác mối tình này của mình thiếu mất một điều gì đó.
Cách cô ở cạnh Hứa Gia Thời dường như không khác gì bình thường ngoại trừ việc họ có thân mật, đụng chạm cơ thể nhiều hơn.
Tâm tư của cô hiện rõ trên khuôn mặt, bạn cùng phòng nói thẳng một câu: “Các cậu mới ở bên nhau bao lâu mà đã bước vào khuôn mẫu vợ chồng già rồi thế?”
Đào Ấu Tâm chắp hai tay lại ‘bụp’ một tiếng, giơ cao trước trán: “Xin hãy chỉ cho tớ biết với.”
"Các cậu phải có chút tình thú của riêng mình." Lộc Tây Kiều bật chế độ giảng dạy: "Tại sao cậu ấy luôn gọi cậu bằng tên đầy đủ? Nếu như dùng nhũ danh thì sẽ càng cảm thấy thân mật hơn rồi."
Quả thực, những người thân thiết với cô đều gọi cô là "Tâm Tâm", chỉ có Hứa Gia Thời là từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gọi thẳng tên cô. Đối với chuyện đã thành thói quen như thế này, chính bản thân cô cũng không chú ý tới, phải đến sau khi người khác chỉ ra, Đào Ấu Tâm mới lập tức ý thức được đây là một vấn đề không nhỏ.
Buổi sáng hôm đó không có tiết học, nhưng mà lịch làm việc của Hứa Gia Thời lại rất kín. Cô chạy đến Học viện Vật lý đợi, buổi học thực nghiệm của Hứa Gia Thời bị kéo dài hơn mười phút thì mới kết thúc.
Hứa Gia Thời chạy xuống lầu, thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn như lúc bình thường: "Em muốn ăn cơm ở đâu?"
“Nguyên tắc ở gần không xa, em chọn căng tin.” Cô đói bụng, lười ra bên ngoài rồi lại phải chờ.
Trên đường đến nhà ăn, Đào Ấu Tâm đã bắt đầu tiến hành kế hoạch: "Anh Gia Thời, từ nay về sau em sẽ không gọi anh là Hứa Gia Thời nữa."
“Hả?” Anh cũng không biết Đào Ấu Tâm lại nảy ra ý tưởng mới lạ gì trong đầu nữa.
Đào Ấu Tâm cố gắng nhắc nhở anh: “Anh không cảm thấy gọi nhau bằng tên đầy đủ nghe có vẻ xa lạ hay sao?”
Nhưng anh lại đáp mà không chút do dự: "Không xa lạ."
Lần thử nghiệm đầu tiên hoàn toàn thất bại.
Khi đến nhà ăn, thời điểm dòng người chen chúc nhiều nhất đã đi qua, không cần phải xếp hàng để mua cơm. Hai người vừa bưng đĩa cơm của mình vừa tìm kiếm được một chiếc bàn ở cạnh cửa sổ.
Đào Ấu Tâm tìm được cơ hội, lại lên tiếng lần nữa: "Có đôi khi anh gọi tên em, em sẽ cảm thấy quá nghiêm túc."
Hứa Gia Thời đưa mắt, liếc nhìn cô: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Cô liên tục gật đầu, nghĩ thầm: Đúng vậy chứ sao nữa, anh nên nhanh chóng bỏ cái cách gọi tên này đi!
Hứa Gia Thời lại hỏi tiếp: "Từ lúc nào đã khiến em nảy sinh hiểu lầm như vậy? Lần sau anh sẽ chú ý."
Đào Ấu Tâm: "..."
Em muốn anh thay đổi cách xưng hô, chứ không phải là kêu anh chú ý giọng điệu.
Lần thứ hai, cô nói bóng nói gió, tiếp tục thất bại.
Đúng lúc có một cặp đôi yêu nhau đang ngồi ở bàn bên cạnh họ, cô gái có vẻ như đang tức giận, còn chàng trai thì liên tục gọi “cục cưng” và dỗ dành cô ấy bằng nhiều cách khác nhau. Tán tỉnh vẫn luôn là trò tung hứng của những cặp đôi trẻ, chẳng bao lâu sau, cả hai đã lại làm lành như lúc ban đầu.
Đào Ấu Tâm vểnh tai lên, lắng nghe toàn bộ quá trình.
Hứa Gia Thời dùng ngón tay gõ lên bàn: "Đào Ấu Tâm, đồ ăn đã sắp nguội hết rồi, em vẫn còn chưa ăn nữa?"
Tên cô được anh gọi lên, một chữ cũng không sót, vang vọng như sấm sét ầm ầm bên tai, cô tức giận đập đũa lên bàn: "Anh cứ tự mình ăn đi, Đào Ấu Tâm em đây vẫn còn chưa thấy đói!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...