Khúc Thất Thất đang định rời đi đầy duyên dáng thì Đào Ấu Tâm đột nhiên nhớ ra: “Vali hành lý của cậu ở trên xe của Tạ Nhiên mà?”
“Thật là!” Tạ Nhiên đã rời đi 20 phút trước, trong nhà Giang Thư Dư có việc gấp, không thể nào nửa đường lại gọi người ta quay lại được.
“Được rồi, dù sao cũng chỉ là vài bộ quần áo với sạc pin, trong nhà cũng có, tớ bắt xe về trước, tạm biệt.”
Thanh toán xong đi ra, Đào Ấu Tâm nhất thời không biết đi đâu: “Chúng ta làm gì bây giờ?”
Hứa Gia Thời cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ bé của cô gái đặt bên người: “Làm chút chuyện cặp đôi nên làm.”
Bắt đầu bằng việc nắm tay.
Cuộc hẹn hò của cặp đôi nên làm gì đây?
Đào Ấu Tâm tìm trên mạng một lượt, phát hiện những đề xuất đó đều là những hoạt động cô và Hứa Gia Thời từng làm rồi.
Đầu tiên là ăn cơm xem phim bỏ qua, trò thoát khỏi mật thất tạm thời không nhắc tới, lướt một lượt từ trên xuống dưới, quả thật không có gì mới mẻ.
Đào Ấu Tâm xem xong 100 điều cặp đôi phải làm rồi vẫn không tìm ra việc nào ưng ý, ngay vào lúc cô chuẩn bị từ bỏ, trang web hiện ra một nội dung mới.
Mắt Đào Ấu Tâm sáng lên: “Á, đây là ý kiến hay nè.”
Chọn ngẫu nhiên một cặp đôi, đi theo cuộc hẹn hò của bọn họ!
Cô dụi mắt, tìm kiếm mục tiêu trên đường, rất nhanh đã tìm thấy một đống cặp tình nhân trẻ tuổi đang tay trong tay, hình như là sinh viên đại học.
“Mau lên, đuổi kịp họ.” Cô nắm lại tay Hứa Gia Thời chạy về phía trước, đuổi theo phía sau cặp đôi đang đợi đèn xanh đèn đỏ, theo bọn họ đi vào khu vui chơi.
Lại là hoạt động gắp gấu bông đầy nhàm chán.
Có một thời gian hồi cấp hai, Đào Ấu Tâm vô cùng yêu thích trò gắp thú này, không chơi là không chịu được. Ngày ngày tan học, cô đều chạy đến khu vui chơi để gắp, mỗi lần mang theo một rổ xu, cuối cùng đổi về được hai ba con gấu bông.
Ở nhà có một bức tường toàn là gấu bông, trong đó một nửa là cô gắp được khi ở cùng Hứa Gia Thời.
Về sau, hai người đều chán.
“Em chắc chắn muốn đi theo sao?” Hứa Gia Thời hỏi.
Đào Ấu Tâm lắc đầu liên tục, giống như trống bỏi.
Nhưng đến cũng đã đến, hai người cũng không vội rời đi, đi thử các trò chơi khác trong khu vui chơi. Hứa Gia Thời cầm hộp xu vàng đi theo Đào Ấu Tâm, tay cô chỉ chỗ nào thì nhét chỗ đó.
Còn lại ba xu vừa đủ cho máy nhảy, Đào Ấu Tâm bước lên rồi chọn nhạc: “Anh Gia Thời, chọn cái nào?”
“Tùy em.” Hứa Gia Thời đã giơ điện thoại lên, chuẩn bị quay lại video cho cô.
“Được.” Cô chọn một bài hát ngọt ngào.
Cô hòa cùng tiết tấu, bước chân nhanh nhẹn, tư thế thay đổi liên tục, nhìn như từng học qua vậy.
Nhét một lần xu có thể nhảy hai bài, sau khi kết thúc bài đầu tiên, Đào Ấu Tâm hơi xoay người, chống hai tay lên đầu gối, hỏi: “Anh có muốn nhảy với em không?”
“Không.” Hứa Gia Thời từ chối một cách quyết đoán.
Cô gái giống như không hài lòng với câu trả lời này, đi về phía trước hai bước, mũi giày chạm vào chân anh: “Yêu cầu của bạn gái mà cũng không được sao?”
Gần đây cô hơi kiêu ngạo, vì thân phận không giống lúc trước.
Vì vậy, có người trong phòng trò chơi nhìn thấy, đôi nam nữ trên máy nhảy, hành động ăn ý, động tác của chàng trai vung ra không quá lớn nhưng lại luôn có thể bắt được tay của cô gái một cách chính xác, chừa khoảng trống khi cô gái thay đổi vị trí.
Tiêu hết xu trong khu vui chơi, Đào Ấu Tâm lại chọn trúng một cặp đôi sắp rời khỏi khu vui chơi. Thấy bọn họ đi vào camera vui nhộn trong trung tâm thương mại, cô lập tức kéo Hứa Gia Thời đi vào một gian bên cạnh, làm mấy trò kỳ quái trước máy ảnh.
“Em thích tấm này nhất.” Đào Ấu Tâm chọn ra tấm ảnh mình thích nhất từ trong đống ảnh, đột nhiên nảy ra ý tưởng, cởi ốp điện thoại ra, sau đó đeo lại, “Như này là có thể lúc nào cũng mang theo bên người rồi, không sợ mất nữa.”
Hành động cất giấu bảo vật của cô gái, giống hệt như hình ảnh cậu thiếu niên trịnh trọng nhét ảnh vào ốp điện thoại năm đó, mắt Hứa Gia Thời lóe lên, từ từ cúi đầu, cuối cùng chỉ đưa tay ra xoa nhẹ đầu cô gái một chút.
Lúc đi ra, đã không còn thấy bóng dáng đôi tình nhân kia nữa.
“Ấy, lần này chúng ta đổi sang một đôi khác không giống tình nhân.” Đào Ấu Tâm đột nhiên nảy ra ý tưởng, đi theo một cặp vợ chồng trung niên, đến gần một cửa hàng xổ số.
“Em chưa cào cái này bao giờ.”
“Có thể thử xem.”
Hứa Gia Thời mua ba tờ khác nhau đặt trước mặt Đào Ấu Tâm, Đào Ấu Tâm hào hứng xoa xoa đôi bàn tay nhỏ bé: “Trước đây em có thấy bạn cùng lớp đăng nó hai lần trong nhóm, cảm giác tỷ lệ trúng thưởng khá cao.”
Nhưng sự thật đã cho cô một cú đả kích đầy đau đớn, nói cho cô biết trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí cả.
“Vận may của em kiểu gì thế này!”
Sau khi thua hết, cô lại đẩy hai tờ đến trước mặt Hứa Gia Thời: “Anh cào đi.”
Hứa Gia Thời nghe theo.
Cào một cái, trúng 10 đồng.
Cào một cái, lại trúng 10 đồng.
Đào Ấu Tâm không tin nổi mở to hai mắt, lúc Hứa Gia Thời chuẩn bị cào tờ thứ ba, chen lên cầm chặt tay anh, hết sờ lại chạm từ lòng bàn tay đến mu bàn tay anh: “Chạm để lấy hên.”
Cuối cùng, cô xoa xoa bàn tay cào, kết quả làm cho người ta mở mang tầm mắt.
Đào Ấu Tâm tức giận vỗ bàn: “Cố ý nhắm vào em à.”
Cô cào không trúng cũng không sao, Hứa Gia Thời tờ nào cũng trúng thì cũng quá đáng quá rồi.
“Chạm nhẹ như vậy cũng vô dụng.”
“Vậy làm sao mới hữu dụng?”
Hứa Gia Thời nắm chặt tay phải của cô, cùng cô cào từng tờ một.
Khi lòng bàn tay và mu bàn tay cọ sát vào nhau, Đào Ấu Tâm ngẩn người, đột nhiên không nhớ nổi mình đang làm gì, hoàn toàn bị anh dẫn.
Tại sao mình lại không phát hiện ra cảm giác yêu đương với trúc mã tuyệt như thế này từ sớm nhỉ?
Ngay cả vận may cũng giống như vậy.
Cuối cùng, bọn họ cầm ba mươi đồng “kiếm được” đi sang cửa hàng bên cạnh mua một bó hoa hồng nhỏ.
Sắc trời tối dần.
Những người lớn tuổi lần lượt đi vào quảng trường khiêu vũ, công viên đúng giờ liền bật đèn.
Cuộc hẹn ngày đầu tiên thật ngắn ngủi, rõ ràng không có chuyện gì để làm, nhưng không nỡ kết thúc.
“Chúng ta đi dạo công viên đi.”
“Ừ.”
Tư thế nắm tay đổi thành mười ngón tay đan chặt, kiểu tiếp xúc thân mật sát chặt vào nhau mang lại cảm giác đặc biệt an toàn.
Bọn họ nghe thấy những người đi ngang qua nói xấu với đám bạn, chế giễu công việc hôm nay, tâm sự nỗi lòng với bạn đời. Suốt dọc đường mà họ đi gần như đã hiểu rõ những việc đối phương từng trải qua trong quá trình trưởng thành.
Đi mệt rồi, Đào Ấu Tâm ngồi nghỉ trên ghế ở công viên đấm bóp chân: “Hứa Gia Thời, anh có bí mật nào em không biết không, nói em nghe một chút đi?”
Hứa Gia Thời thẳng thắn nói: “Rất nhiều.”
Đào Ấu Tâm đang không tập trung lập tức thẳng lưng lên, lộ ra ánh mắt cảnh giác: “Anh ở sau lưng em làm gì mờ ám à?”
“Không nói cho em biết.”
“Anh còn dám lừa em!” Hai tay cô chống nạnh, bày ra dáng vẻ tức giận của người yêu: “Chúng ta mới ở bên nhau, anh đã giấu bí mật với em.”
Hứa Gia Thời đưa tay trấn an: “Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.”
Đào Ấu Tâm phản bác một cách hùng hồn: “Em không có, em đều nói hết cho anh rồi.”
“Tháng trước đến kỳ sinh lý ăn vụng kem ly, kết quả đau bụng, chuyện này có nói với anh không?”
Đào Ấu Tâm che miệng: “Sao anh biết được?”
“Hừ.” Đương nhiên là vì anh vô tình phát hiện vỏ hộp trong thùng rác.
“Đây không phải bí mật.” Bị vạch trần, cô nàng vẫn ngụy biện cho mình: “Đó là em quên, dù sao thì cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.”
“Vậy làm sao em biết, bí mật của anh không giống vậy?” Ví dụ như trong buổi tối liên hoan sau kỳ thi đại học, anh trộm hôn lên mắt Đào Ấu Tâm.
Sự tò mò của Đào Ấu Tâm bị khơi dậy, lắc lư anh hết lần này đến lần khác, nghe Hứa Gia Thời bị mình “ép” nói ra một bí mật, sau đó cười ha ha.
Tư thế ngồi liên tục thay đổi, Đào Ấu Tâm chợt phát hiện ra sau cây cổ thụ gần đó, có đôi tình nhân đang hôn nhau.
Một phút rồi lại ba phút trôi qua, họ vẫn không dừng lại, thậm chí còn có xu hướng ngày càng nồng nhiệt hơn.
Đào Ấu Tâm xem đến ngây người, thì có một bàn tay to che mắt cô lại.
Cô túm lấy tay Hứa Gia Thời, lặng lẽ kéo anh đứng lên, bất ngờ hướng về phía rừng cây hô to: “Bảo vệ tới.”
Cặp đôi sợ tới mức tách ra ngay.
“Chạy mau.” Đào Ấu Tâm kéo Hứa Gia Thời chạy như điên, mãi đến khi gần như ra khỏi công viên.
Cô dừng lại nghỉ lấy hơi, thở gấp xong nở nụ cười.
“Chúng ta không phải còn là thanh mai trúc mã nữa, tiếp theo nên làm gì đây?”
Cô hoàn toàn hóa thân thành “phần tử khủng bố xã hội”, ngẫu nhiên chặn một cặp đôi trẻ tuổi, vô cùng lễ phép mà hỏi chủ đề táo bạo: “Xin lỗi đã làm phiền các bạn, xin hỏi tiếp theo hai người định làm gì?”
Hứa Gia Thời bất đắc dĩ đỡ trán, muốn kéo người nọ về.
Lại thấy chàng trai đối diện đưa tay ngăn vai bạn gái lại, cười rồi nói thẳng: “Về nhà dỗ bạn gái ngủ.”
Cô gái xấu hổ cho anh ta một đấm, nhưng lại mỉm cười đáp lại Đào Ấu Tâm.
“Cảm ơn.” Đào Ấu Tâm trịnh trọng nói lời cảm ơn hai người, giọng nói vô cùng trong trẻo.
Mười tám tuổi đã không còn bị kiểm soát, tự do làm điều mình muốn.
Cô cười chạy về bên cạnh Hứa Gia Thời, nghe được Hứa Gia Thời dứt khoát nói: “Đi thôi.”
Đào Ấu Tâm ngẩng đầu: “Đi đâu?”
Lần này, Hứa Gia Thời nắm thật chặt tay cô, bước đi nhẹ nhàng, thản nhiên nói: “Về nhà dỗ bạn gái ngủ.”
Đêm nay trăng rất tròn, sao sáng soi đường.
Hai người bất ngờ trở về nhà khiến ba mẹ không khỏi kinh ngạc. Dưới sự giám sát của ba Đào, Hứa Gia Thời không thể ở bên cạnh dỗ bạn gái ngủ được, lặng lẽ cúp máy.
Khi kết thúc thì đã quá nửa đêm.
Hứa Gia Thời lôi ra một quyển nhật ký mới tinh, viết lên ở trên: Ngày đầu tiên trở thành người yêu.
-
Vừa cất bút, tiếng chuông điện thoại cài riêng cho Đào Ấu Tâm lại vang lên lần nữa.
“Hứa Gia Thời, đột nhiên em nhớ ra, còn một việc rất quan trọng trong số những việc mà tình nhân phải làm.”
“Hả?”
“Đi ra ngoài hôn một cái nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...