Nhật ký phát cẩu lương

Trong bóng đêm, các giác quan được phóng đại gấp bội. Nam Kiêu cũng như vậy.
 
Chiếc chăn bông rộng rãi hai người đắp còn dư, cơ thể con gái như hoa tầm gởi quấn trên người cậu.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể vốn đã cứng còng, không co giãn được càng thêm cứng nhắc. Nam Kiêu nằm nghiêng bên phải, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ cô gái, nhất thời quên mất bàn tay đang tác oai tác quái trên ngực mình.
 
Chiếc áo bông bị vén lên đến ngực, đôi tay nhỏ bé du ngoạn ra khỏi ngực cậu, chạm đến một vật nóng bỏng, rồi rơi vào bên khe quần.
 
Trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, Nam Kiêu nuốt một ngụm nước miếng, đang định giơ tay ra ngăn cản hành vi của Nam Dịch.
 
Không ngờ, thiếu nữ sờ lên cơ bụng của cậu, nói bằng giọng ghét bỏ: “Anh trai không có cơ bụng, xấu quá.”
 
Vừa thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng tràn đầy mất mát cùng bất bình: “Tiểu Dịch thích cơ bụng sao?”

 
Lại là anh… Tiểu Thạch? ! Nam Kiêu không cam lòng.
 
“Anh sẽ luyện được cơ bụng!”
 
Có cơ bụng gì gì đó, sờ vào sẽ cảm thấy thoải mái hơn đúng không? Nam Dịch kề má vào ngực cậu, ôm một tay cậu, ngoan ngoãn khép hai mắt lại: “Em buồn ngủ quá, chúc anh ngủ ngon.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Chúc ngủ ngon.”
 

 
Sáng sớm hôm sau, Nam Dịch khịt khịt mũi, ngửi được một mùi xạ hương nhàn nhạt.
 
Vươn người rời giường, chỗ nằm bên cạnh vẫn còn ấm áp, cửa sổ mở ra một khe nhỏ, góc rèm màu xanh nhạt bị gió thổi bay, mặt trời mọc đỏ rực chân trời, hôm nay thời tiết thật đẹp.
 
Cô kéo lê đôi dép lê nhung, “Anh trai…”
 
Không ai trả lời, cô đi tới phòng tắm, mới vừa vặn ổ khóa cửa, làn hơi nước dày đặc đã ập đến khiến khuôn mặt cô lấm lem.
 
 Cô đột nhiên sững sờ, đợi hơi nước tan đi, thiếu niên đang đứng xoay lưng lại với cô, làm cô như bị đóng đinh tại chỗ.
 
Hóa ra hiệu quả cách âm của phòng tắm rất tốt, không nghe được tiếng bước chân, không nghe được tiếng nước chảy ào ào.
 

Có lẽ là do ánh mắt kia có tính xâm lược quá mạnh, Nam Kiêu quay đầu lại thì trông thấy ánh mắt ngây ngô của em gái nhà mình.
 
Ngay lập tức, cậu nhanh tay lẹ chân kéo chiếc khăn tắm trên giá che đi phần thân dưới, mái tóc đen đang nhỏ giọt trông rất chật vật, nước nhỏ lăn ào ào, âm thầm quyến rũ.
 
“Thật xin lỗi, anh trai.” Nam Dịch cười, nhưng không có xin lỗi, trước khi đóng cửa còn cố ý khoe một câu: “Tỉ lệ dáng người của anh thật tốt nha.”
 
Mặt không có tiền đồ mà đỏ lên, Nam Kiêu hận sắt không thành thép đấm vào tường, cho dù tiếng nước chảy lớn cỡ nào cũng không dập tắt được sự cuồng loạn trong lòng. Nam Kiêu nhìn thật lâu vào chiếc quần lót mới thay sáng nay ở sọt quần áo, một đống dịch màu trắng đặc đặc. Mười lăm tuổi, đã học qua môn giáo dục giới tính, chuyện gì đã xảy ra cậu biết rõ, chẳng qua là đối tượng đầu tiên… Bây giờ cậu không còn cách nào có thể nhìn thẳng mặt em gái nữa phải làm sao đây?
 

 
Gần đây những lúc anh trai đối mặt với cô, ánh mắt đều phiêu đãng, không có điểm dừng cố định, cảm giác trên đầu có thêm mấy sợi tóc ngốc, tinh thần uể oải chán chường muốn làm cá muối như trong manga Nhật. 
 
Lãng tử biết quay đầu khiến người ta rất thích, hơn nữa con sói cô độc còn tháo răng nhọn làm lòng người hoảng sợ xuống, vì người nào đó cam chịu làm cừu non. Mỗi một động tác, khí phách thiếu niên tràn đầy. Chàng trai như vậy…, rất dễ bị những cô gái không tự lượng sức nhớ thương.
 
"Ồ, hôm nay chỉ có một bức thư tình thôi này."
 
Nam Dịch móc một bức thư tình màu sắc sặc sỡ từ hộc bàn Nam Kiêu ra, giơ lên cao, giống như đứa trẻ tìm thấy loại kẹo quý hiếm gì, không nhịn được mà muốn khoe khoang.

 
Nam Kiêu cúi đầu thấp xuống dọn dẹp cặp sách, trong miệng lẩm bẩm, "Vừa rồi quên ném đi."
 
Nói xong, Nam Kiêu không nói gì nữa mà giật lại thư tình, trực tiếp nhét vào trong hộc bàn, hoàn toàn không để ý đến ý trong lời nói của Nam Dịch.
 
"..." Nam Dịch buồn rười rượi nhìn cậu một cái, xong nở một nụ cười vô hại, "Anh trai thật có sức hút nha."
 
Không ổn rồi, đột nhiên cảm giác có chuyện ngượng ngùng đã xảy ra.
 
Hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Nam Dịch, giống một ông chồng nhát gan làm ra chuyện có lỗi, trái với lương tâm với vợ, Nam Kiêu cảm thấy có thể mình đã bị bệnh, loại bệnh có tên là muội khống.
 
Cuối cùng, cậu qua loa xách cặp sách em gái, chân dài bước đi, dẫn đầu rời khỏi phòng học trống rỗng, "Về nhà."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận