Chung Ý Thu cảm thấy Phương Khoản Đông đã nhìn ra điều gì đó, nhưng mà bản thân cậu chưa biểu hiện gì quá đáng cả, cậu mới mua cho Tiêu Minh Dạ vài cái áo thôi mà, huống hồ y cũng mua cho Chu Luật Thư nữa.
Đàn ông bình thường sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Cho dù ánh mắt có hiện ra ái mộ thì chắc cũng không ai nghĩ đến mình ái mộ một người đàn ông đâu ha.
Chợ sách hẳn là nơi không được hoan nghênh nhất, bị xa lánh ở một con hẻm nhỏ, nửa con phố bán sách hợp với nửa con phố bán gia súc, mùi hôi thối tanh tưởi làm không ai dám đi vào.
Dạo quanh một vòng cũng không thấy được sách mong muốn, phần lớn là sách thần tiên quỷ quái cùng một số sách người lớn…… Phương Khoản Đông tìm được mấy quyển truyện tranh cũ như là 《 Thủy Hử Truyện 》, Chung Ý Thu thấy y tuy vẫn nhàn nhạt như cũ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, khóe miệng thì mím chặt, đoán rằng y rất thích, sách thoang thoảng mùi vị khó ngửi mà y vẫn không để tâm, ngón tay trắng dài nhẹ nhàng vuốt thẳng mép sách.
Mấy quyển sách gộp lại mới bằng một chén đậu hủ nóng, hai người cười bất đắc dĩ.
Tìm kiếm thêm một lát mà không thấy quyển nào hay nữa, nên hai người chuẩn bị đi tới bưu cục để cùng đi ăn cơm với mọi người.
Quẹo qua góc đường Chung Ý Thu tùy tiện quét hai mắt sang hai bên, đi thêm bảy tám bước thì cậu như bị điểm huyệt, đột nhiên dừng lại bước chân, mi mắt hơi giật giật, vội vàng xoay người cất bước chạy trở về.
Phương Khoản Đông không biết cậu bị làm sao, vội vàng chạy theo sau.
Tại chỗ ngoặt là một cái bàn vuông nho nhỏ, một bà lão sáu bảy chục tuổi đút tay vào túi áo ngủ gà ngủ gật, trên bàn là vài quyển sách tử vi linh tinh, bên cạnh là một hộp sắt chứa một ống kính to.
Chung Ý Thu kinh hoàng, ngồi xổm xuống run tay vuốt nhẹ ống tròn lạnh lẽo, Phương Khoản Đông nhìn không ra đây là cái gì, chỉ cảm thấy Chung Ý Thu như là thay đổi thành người khác, trong ánh mắt phát ra tia sáng cuồng nhiệt.
“Cái này…… Bao nhiêu tiền?” Giọng nói khẩn trương đến khàn khàn.
Bà lão mở mắt ra nhìn cậu, vươn một ngón tay khô khốc, “1000 chẵn.”
Phương Khoản Đông hoảng sợ, thứ này vừa thấy chính là đồ cũ, vậy mà giá trị đến 1000 đồng tiền lận à?
“Kính thiên văn tự động có đường kính 80㎜, giá trị vượt tầm với!” Chung Ý Thu lẩm bẩm nói.
Ngành học mà cậu hướng tới là Vật lý ứng dụng, mới học năm nhất mà nhận biết được thiên văn là điều không thể, tuy rằng không thể làm chuyên nghiệp, nhưng đây là hứng thú và ước mơ lớn nhất của cậu.
“Có tiền cũng không mua được đâu!” Bà lão hít hít nước mũi nói, “Lão già nhà tôi mang về từ Nam Kinh lận.”
“Tốt không?”
“Hoàn hảo không tổn hao gì! Lão ấy xem nó là bảo bối đích tôn đấy.”
Chung Ý Thu cầm ở trong tay luyến tiếc không buông, hiểu rõ là mình mua không nổi, một ngàn đồng tiền có thể làm được rất nhiều chuyện, với lại cậu không nỡ tiêu nó vào thứ đồ xa xỉ này.
“Đã là bảo bối thì sao lại đem đi bán?” Phương Khoản Đông hỏi.
“Lão già chết rồi, tôi chuẩn bị lên tỉnh nuôi cháu, mang mấy thứ này theo rất phiền toái, có thể bán thì bán thôi.”
Chung Ý Thu ôm ống tròn kim loại, giãy giụa trong lòng, thử thăm dò hỏi, “Bà ơi bà ở đâu vậy?”
“Ở huyện.”
“Bây giờ cháu không có tiền mua……” Chung Ý Thu cắn cắn môi dưới, đôi mắt mang theo cầu xin, “Nhưng mà cháu thích chiếc kính viễn vọng này lắm, bà có thể giữ cái này lại giúp cháu được không, cháu để dành đủ tiền thì sẽ tới mua.”
“Khó mà làm được!” Bà lão xua xua tay, “Mùa xuân năm sau tôi đi rồi, tôi giữ lại giúp cho cậu thì chừng nào mới bán được của nợ này đây?”
“Cháu sẽ mua mà! Cháu sẽ đặt tiền cọc.” Chung Ý Thu dồn dập khẩn cầu.
Phương Khoản Đông đứng ở phía sau, rất nhiều lần muốn há mồm nói tôi cho cậu vay tiền, nhưng mà đều nhịn xuống, quan hệ giữa bọn họ không thân thiết đến mức cho vay tiền, hơn nữa đây cũng là tôn nghiêm của Chung Ý Thu, cậu có tính toán của chính mình.
“Tháng tư năm sau tôi đi……” Bà lão cảm động với thái độ của cậu.
Phương Khoản Đông chen vào nói, “Dù sao bà cũng bán không được, thứ này người nào không hiểu thì sẽ không trả nhiều tiền đâu, với lại cụ ông đã xem nó là bảo bối thì hẳn cũng muốn nó được giao cho người biết xem trọng.”
Lần đầu tiên thấy y mở miệng nói một câu dài, làm Chung Ý Thu cảm động, nói năng lộn xộn theo, “Đúng! Thiên văn cũng là hứng thú của cháu, cháu nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt để kéo dài mộng tưởng của ông ạ.”
“Được!” Bà lão do dự mãi mới đáp ứng, “Tôi viết địa chỉ cho cậu, ba tháng sau mà không thấy cậu tới mua thì tôi sẽ bán cho người khác.”
“Cảm ơn! Cảm ơn bà!” Chung Ý Thu kích động cúi chào, “Cháu nhất định sẽ mua!”
Cậu cẩn thận đặt tờ giấy vào trong túi áo, lưu luyến buông ống kim loại, đi xa thật xa rồi mà còn quay đầu lại nhìn.
Phương Khoản Đông hơi hơi chua xót, nhẹ giọng hỏi, “Cậu học Vật lý à?”
“Ừ, chuyên ngành là ứng dụng vật lý, chọn học thiên thể vật lý, kính viễn vọng đó trường tôi chỉ có vài cái thôi.” Nói tới chuyên ngành thì Chung Ý Thu không ngừng lại được.
Phương Khoản Đông gật gật đầu, hắn suy đoán nếu Chung Ý Thu học chuyên ngành Vật lý ở đại học, thì tại sao lại đến nông thôn làm giáo viên? Có điều y là người thức thời, người khác không nói thì y sẽ không hỏi nhiều.
Mới vừa vào sân bưu cục thì thấy bên trong có đậu hai chiếc xe máy hơi cũ, một chiếc đen hồng, một chiếc trắng vàng, Chu Luật Thư và Tiêu Minh Dạ ngồi xổm bên xe không biết đang thảo luận cái gì.
Chung Ý Thu thích lắm, kinh ngạc cảm thán hỏi Chu Luật Thư, “Anh mua hai chiếc xe máy luôn à!”
Chu Luật Thư đang hút thuốc, thấy Phương Khoản Đông tiến vào thì lập tức ném điếu thuốc xuống đất rồi dẫm tắt, cười ha ha, “Có một chiếc là của nhà cậu.”
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ đứng lên chỉ chỉ chiếc xe trắng vàng đan xen, “Tôi mua.”
“Bao nhiêu tiền?” Chung Ý Thu trợn tròn mắt, dạo quanh xe một vòng hỏi.
“Hai chiếc 1000 chẵn! Như thế nào? Lời không?!” Chu Luật Thư tranh công.
Phương Khoản Đông: “……”
“Rẻ vậy à, có chắc là không bị gì không?”
Tiêu Minh Dạ: “Kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn, có một số chỗ cần thay thôi.”
Chung Ý Thu vừa hưng phấn vừa tiếc tiền, nhận thầu núi sau còn cần vay tiền nhưng không có phương tiện đi lại thì không làm được gì hết.
“Mua quần áo hửm?” Chu Luật Thư nhận lấy cái túi trong tay Phương Khoản Đông mở ra, “Mua cho anh à?”
Hắn vừa nói vừa lấy cái áo ra ướm thử lên người, Tiêu Minh Dạ thấy Chung Ý Thu cầm theo một cái túi giống như vậy thì nghĩ là cậu cũng mua, Chung Ý Thu không dám nhìn hắn, cúi đầu treo cái túi lên xe máy.
“Đẹp đó nha!” Chu Luật Thư mặc vào, soi gương.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Phương Khoản Đông gọi hắn.
“Chuyện gì?”
Phương Khoản Đông lấy tới một cái ghế rồi ngồi xuống, vắt chân lên, chậm rãi nói, “Mấy ông bạn hàng có phải đang tìm người vận chuyển không?”
Chung Ý Thu nghe y nói vậy thì giật mình, tuy Phương Khoản Đông và Chu Luật Thư là người một nhà, nhưng mà trực tiếp bàn chuyện nhà ngay trước mặt mọi người, thì có thể thấy được y thật sự quan tâm đến mình.
Chu Luật Thư kinh ngạc, “Sao em lại hỏi chuyện này? Trước kia anh nói quá trời mà em có chịu nghe đâu.”
“Đừng nói nhảm nữa! Có phải hay không?”
“Ừ,” Chu Luật Thư cởi áo mới ra, thay vào cái áo bông, “Sắp tới Tết rồi nên mấy ông chủ lớn ở phía bắc cần chuyển hàng gấp, không đủ người nên mới tìm thêm.”
“Anh dẫn cậu ta đi thử xem.” Phương Khoản Đông hất cằm chỉ Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ: “……”
Chu Luật Thư tìm tòi nghiên cứu ánh mắt giữa Chung Ý Thu và Phương Khoản Đông vài lần rồi chuyển tới Tiêu Minh Dạ, ý vị thâm trường nói, “Đừng nói —— phục em luôn! Đường phía bắc vừa xa vừa khó đi, nhưng mà …… Bọn họ cần người có bản lĩnh.”
“Có nguy hiểm sao?” Chung Ý Thu vội hỏi, rồi có chút không phục nói, “Ảnh từng đi lính đó.”
“Vậy không cần hỏi!” Chu Luật Thư vỗ tay, “Sao không nói sớm?!”
Tiêu Minh Dạ vẫn luôn không hé răng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, làm Chung Ý Thu không đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Tôi nói này ——” Chu Luật Thư ngồi ở trên xe máy, mân mê tay lái như là vô tình nói: “Việc này nói khổ thì cũng có khổ, chạy qua chạy lại mất nửa tháng, có điều làm vài chuyến tới Tết là kiếm được vài ngàn đồng là chuyện nhỏ.”
“Được.” Tiêu Minh Dạ đáp ứng, “Ngày mai tôi đi thử, cảm ơn anh Chu.”
Phương Khoản Đông: “……”
Chung Ý Thu: “…… Ủa, gọi anh Chu từ khi nào vậy?”
Chờ Vương Văn Tuấn và Lục Tử trở về rồi mọi người sang quán sủi cảo dùng bữa tối, Phương Khoản Đông muốn ăn đậu hủ nên Chu Luật Thư lại chạy tới mua cho y một chén.
Lục Tử thấy xe máy thì ngứa ngáy khó nhịn, cũng muốn đi mua, nhưng mà hắn vừa mới đính hôn, sang năm sẽ kết hôn lại phải bỏ tiền, nên bây giờ tằn tiện không dám phung phí.
Tiêu Minh Dạ nhìn ra ý tưởng của hắn nên nói, “Có một chiếc này là đủ rồi.” Lục Tử kích động hẳn lên, một hai phải chạy về, Vương Văn Tuấn cũng muốn ngồi trên thể nghiệm một phen, y mua một đống quần áo lớn ôm ở trên người, nhìn không thấy người ở đâu.
Chu Luật Thư chở bọn họ về nhà rồi hẹn Tiêu Minh Dạ sáng mai tới y quán, y sẽ dẫn hắn tới gặp ông chủ.
Chung Ý Thu ghi sổ thu chi mới nhớ tới còn chưa trả tiền cho Phương Khoản Đông, nên lấy ra 10 đồng tiền nhờ Tiêu Minh Dạ ngày mai đi trả giùm mình.
“Mua quần áo gì vậy?” Tiêu Minh Dạ ngồi ở mép giường hỏi.
Chung Ý Thu lấy bọc đồ mở ra cho hắn, ngượng ngùng nói nhanh ba chữ, “Anh thử xem.”
“Cho tôi à?”
“Ừ.”
Tiêu Minh Dạ không thể tin nổi, sờ sờ tấm áo da lành lạnh trong tay, lại sợ vết chai sẽ làm hỏng nó nên không dám chạm nhiều, nghẹn trong họng một hồi lâu mà không nói nên lời.
“Điếc hả?” Chung Ý Thu thúc giục.
Tiêu Minh Dạ đứng lên cởi áo bông bên ngoài ra, tròng cái áo đó lên, Chung Ý Thu đến gần chỉnh cổ và tay áo giúp hắn, nhìn nhìn rất hài lòng, cười nói: “Vừa người quá.”
Ánh đèn rọi xuống gương mặt cười mỉm của cậu, như tinh linh trong tranh hóa thành hình người tới câu hồn Tiêu Minh Dạ, áo mới có mùi lạ làm Tiêu Minh Dạ hoảng hốt không dám đứng gần cậu, chỉ sợ quấy nhiễu sinh linh yêu nghiệt muốn đòi mạng này.
Tiêu Minh Dạ nắm chặt nắm tay, buông ra nắm vào, lặp lại vài lần mới nâng một bàn tay lên xoa xoa đỉnh đầu của cậu, tim Chung Ý Thu đập loạn không dám động đậy, nghĩ nếu hắn muốn trả tiền lại cho mình thì mình phải từ chối thế nào…… Tay Tiêu Minh Dạ sờ từ đỉnh đầu đến cái ót, bàn tay dùng sức đè cái đầu còn đang đi vào cõi thần tiên vào hõm vai của mình.
Chung Ý Thu dán mặt ở cổ của hắn, mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với làn da nóng bỏng chạm vào nhau, Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu của cậu, trong lòng giằng co một hồi rồi mới nói, “Cảm ơn cậu.”
“Anh hai, tôi mua cái áo này cho anh, nếu anh nói trả tiền thì mình không còn làm anh em nữa.”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Đến giờ đi ngủ rồi mà Ý Thu vẫn còn dào dạt đắc ý cảm thấy rốt cuộc mình cũng gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, thành công tặng cho Tiêu Minh Dạ một cái áo.
Mặc kệ Tiêu Minh Dạ bên cạnh đã bị một câu của cậu làm cho tâm tình dao động, còn cậu thì nằm xuống chưa tới năm phút đã ngủ say.
Đêm nay quả là một đêm không an tĩnh, ngủ chưa tới một giờ thì bên ngoài đã vang lên tiếng kêu trời khóc đất, náo loạn cả lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...