Chung Ý Thu nằm ở trong chiếc mùng màu đỏ tươi, cảm giác như là mình đang bị nhốt trong chiếc đèn lồng rực lửa.
Gió đêm thoang thoảng thổi qua màn cửa, vào trong phòng lại biến thành quỉ khí yêu ma, làm cậu run lạnh cả người.
Cậu mơ thấy mình mặc một bộ quần áo màu đỏ, cả gương mặt lẫn đôi môi cũng đỏ nốt, đi theo tiếng kèn và trống cùng đội ngũ đón dâu, trong lòng mừng thầm, còn nụ cười trên môi như con rối gỗ, bị một đám người vô cùng náo nhiệt đẩy đến bên người tân nương, chung quanh đầy tiếng thúc giục vô cùng náo nhiệt, tay cậu run rẩy, chậm rãi xốc lên tấm khăn voan đỏ che đầu tân nương.
Khăn voan rơi xuống lộ ra một gương mặt quỷ dạ xoa, mặc bộ đồ tang trắng toát, nhe hàm răng nanh cười với cậu!
Chung Ý Thu hét một tiếng “Á” rồi ngồi dậy, thở hổn hển một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, bàn tay lau mồ hôi trên mặt vẫn còn đang run rẩy, đáng sợ quá trời ơi!
Cậu thở dài một tiếng nằm xuống giường, đều do cái màn cửa với cái mùng này kích thích mình đây mà.
Nhìn đồng hồ mới hơn 1 giờ sáng, Chung Ý Thu cầm đèn pin to gan đi WC.
Mở cửa phát hiện đèn phòng bên cạnh đang sáng, chiều ngày mai trường học mở họp, hẳn là giáo viên phòng bên cạnh đã trở lại.
WC ở vườn rau, từ hướng Tây Bắc, nằm ở giữa hai gian phòng, cách phòng cậu vài chục bước chân, mở cánh cửa gỗ là tới.
Vốn dĩ lá gan của cậu không nhỏ, không sợ đi đêm, nhưng nỗi sợ hãi từ cơn ác mộng vừa rồi vẫn còn quẩn quanh, làm cậu cảm giác mỗi bước chân của mình đều có người đi theo.
Kẽo kẹt kẽo kẹt đẩy cửa ra, thân thể mới vừa tiến vào, đèn pin nhoáng cái hiện lên một hình ảnh ai đó mặc đồ tang trắng toát.
Á!
Chung Ý Thu sợ hoảng hồn hét lớn.
Loảng xoảng! Âm thanh cực lớn văng vẳng bên tai!
Trong nháy mắt, não Chung Ý Thu đã chạy biến đi mất, cậu không biết là mình đang ở đâu, dùng sức nhéo cánh tay làm cho mình tỉnh mộng, nhưng tiếng loảng xoảng cùng với tiếng bánh xe càng ngày càng lớn, như là đang nhắc nhở cậu không phải đang nằm mơ, mà là gặp quỷ thật rồi!
Tim đã nghẹn ngay cổ họng, còn lông tơ dựng đứng khắp người, rốt cuộc cậu cũng biết được cảm giác da đầu tê rần được miêu tả trong sách là gì rồi.
“Đừng la”, một người đàn ông gằn giọng nói.
“Chú Nghĩa?” Chung Ý Thu hít sâu một hơi không còn sợ hãi như trước, có tiếng nói hẳn là không phải quỷ đâu ha.
“Không phải”, người đối diện cũng dùng tiếng phổ thông trả lời cậu.
Ý Thu lúc này mới hồi hồn, có chút tức giận, “Ai vậy, hơn nửa đêm mà còn ở đây.
”
Đối diện không có tiếng trả lời, an tĩnh một hồi, mới nghe thấy hắn ra lệnh, “Tắt đèn pin đi.
”
Chung Ý Thu nghe lời đóng đèn pin, qua vài giây đôi mắt mới thích bóng tối, dần dần thấy rõ.
Bên cạnh giếng nước có một người vóc dáng cao ráo, như là đang mặc quần áo, chắc là vừa mới tắm xong.
“Đừng tới đây, phía trước là rau hẹ,” đối diện nói.
Chung Ý Thu quá bực mình, ai mà chơi ác vậy, nửa đêm còn ra sân sau tắm rửa, để xem anh là ai, và rau hẹ, cái nào quan trọng hơn?
Nhưng vẫn nghe lời, ngừng lại hỏi, “Anh là ai? Giáo viên ở đây à?”
Bây giờ, Chung Ý Thu mà nghe hai chữ sinh viên là lại sợ, sợ người khác kỳ vọng quá cao vào mình, sợ mình không có năng lực làm giáo viên, không hào hứng trả lời, “Đúng, tôi tên Chung Ý Thu.
”
Hắn xoay người đi tới từ sau vườn rau xanh, trong đêm tối mơ hồ thân ảnh càng ngày càng gần, lúc cách Chung Ý Thu khoảng hai bước chân thì dừng lại, đứng yên.
Bóng đêm bao phủ vẻ mặt của hắn, nhưng Chung Ý Thu biết hắn nhất định là đang đánh giá cậu, dáng người cao lớn vô cùng bức người, tiếng ồn ào từ côn trùng xung quanh như đang giống trống khua trận.
Chung Ý Thu ra khỏi vùng đất trồng rau, cậu vốn nghĩ chủ nhiệm Viên đi đón mình đã cao lớn lắm rồi, mà người đồi diện với mình lúc này còn cao hơn nữa, khiến cậu có chút áp lực.
“Tôi tên Tiên Minh Dạ, dạy Thể dục,” qua một hồi lâu hắn mới trả lời câu hỏi của Chung Ý Thu.
“À, chào anh.
”
Nửa phút im lặng, Chung Ý Thu nhìn hắn cũng không có ý nói nữa, một lòng muốn đi WC mà thôi.
Mới vừa bước qua, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu quay đầu lại nhìn chằm chằm người còn đứng đó, hỏi, “Anh chính là anh hai Tiêu đó à?”
Đối diện ngây ra một lúc, giọng nói mang theo ý cười, “Là tôi.
”
Chung Ý Thu: “……”
“Anh cũng dùng màn cửa trắng và mùng đỏ sao?” Chung Ý Thu cắn răng hỏi.
Sáng hôm sau, Chung Ý Thu rối loạn ngồi ở bên trong cái mùng hồi tưởng lại chuyện hồi đêm, cảm thấy rất thần kỳ, không thể nào hiểu nổi bản thân làm sao lại đoán được cái người đó là anh hai Tiêu nữa.
Đám gia cầm bên ngoài và con Vượng Vượng không để cậu ngồi ngốc thêm nữa, con chó ngậm chiếc giày chạy tán loạn bên ngoài, Chung Ý Thu hô vài lần nó mới thả chiếc giày vào phòng.
Duỗi eo lười xuống giường, trong phòng không có nước, cậu bưng chậu đựng khăn lông, bàn chải, kem đánh răng ra giếng nước ngoài sân sau để rửa mặt.
Hướng Bắc có bốn phòng ngủ, phòng đầu tiên bên trái là phòng của chú Nghĩa, kế bên là phòng của vị giáo viên còn chưa tới, Chung Ý Thu ở phòng thứ ba, sát với phòng của anh hai Tiêu trong truyền thuyết.
Bốn gian phòng ở phía Tây, gian bên phải là phòng bếp, thông ra sân sau và ngõ sau, thông ra hai góc phòng hướng Tây Bắc luôn.
Phòng bếp đang mở rộng cửa, ống khói thẳng tắp tỏa khói khắp nơi, Chung Ý Thu tưởng chú Nghĩa đang làm bữa sáng, bưng chậu đi vào chào hỏi, “Chào buổi sáng chú Nghĩa —-”
Đứng trước kệ bếp là một người đàn ông cao lớn, đang cầm cái muôi đảo thức ăn, mặc áo lót ngắn tay màu trắng cùng với quần đùi rộng rãi, giày cũng không thèm mang, một đôi chân to trần trụi.
Cẳng chân lõa lồ để lộ một đám lông chân tươi tốt, Chung Ý Thu không khống chế tầm mắt dẫn đến mắc nghẹn, lần đầu tiên cậu thấy có người có đám lông chân dày như thảm vậy đó.
Cậu nhận ra đây là cây cột nửa đêm còn đi tắm tối qua, bởi vì người cao thế này khó lẫn đi đâu được.
Nghe thấy giọng nói, Tiêu Minh Dạ quay đầu, mái tóc đã được cạo sát chân tóc, sắc mặt giống với sau cơn mưa sông núi bị lộ ra da thịt, đen như thanh sắc đen.
Vừa nhìn là biết người này không dễ chọc, Chung Ý Thu nghĩ.
“Chú Nghĩa ra ngoài rồi, bảo tôi nấu cơm cho cậu,” Tiêu Minh Dạ một tay đảo thức ăn, một tay bỏ trong túi quần nói.
Chung Ý Thu không biết vì sao có chút hồi hộp khi đối diện với người này, có thể là do vóc dáng to lớn mang lại cảm giác áp bức, cũng có thể là do bản năng sinh tồn từ nhỏ, nhìn thấy người này không dễ đánh lại, nên nhất định phải trốn tránh.
Nghe ra giọng nói trêu chọc của người nọ, không biết là chọc chuyện chú Nghĩa tìm người chuyên nấu ăn cho cậu, hay là trêu mình tối hôm qua đã lỗ mãng, Chung Ý Thu tùy ý ừ một tiếng, thêm vào câu cảm ơn rồi bưng đồ dùng ra sân sau rửa mặt.
Phòng bếp được đáp bằng đất, cửa phòng là vài tấm ván gỗ lát vào nhau, ngày thường ở chỗ này ăn cơm sáng.
Tiêu Minh Dạ xào ớt xanh, rồi lấy thêm dưa muối từ cái chum lớn, khi bưng cháo ra ngoài, Chung Ý Thu mới lấy hai chiếc ghế đẩu đặt xung quanh bàn.
Một tay hắn bưng cháo, một tay bưng đồ ăn, dùng chân đá đá chiếc ghế đẩu nói với Chung Ý Thu, “Tôi không ngồi ghế này được.
”
Chung Ý Thu đứng ở bên cạnh bàn do dự, trong phòng cậu chỉ có hai chiếc ghế đẩu này, còn lại là chiếc ghế gỗ cũ để ngồi vào bàn học, phòng chú Nghĩa có ghế dựa, nhưng lúc này không có chú ở đây, chưa được người ta đồng ý mà tự tiện vào phòng thì không được lễ phép cho lắm.
Cậu rũ tay suy nghĩ cách giải quyết, dịch một bước lại dịch trở về.
Tiêu Minh Dạ nhìn cậu cau mày tự hỏi, buông cái chén trong tay, nhấc chân đẩy cửa phòng chú Nghĩa ra lấy cái ghế dựa, không nhìn Chung Ý Thu, cúi đầu nói, “Ăn cơm.
”
Chung Ý Thu nhấp miệng, vội vàng chạy vào phòng bếp múc cháo cho mình.
Có hơi vui mừng vì đồ ăn không giống hôm qua, gạo nấu thành cháo, nơi này hay nấu cháo bắp, hoặc nấu nước bắp, sơ bắp uống vào làm cổ họng cậu như bị xước.
Hai người ngồi đối diện ăn cơm, Chung Ý Thu cắn dưa muối, Tiêu Minh Dạ khò khè khò khè uống cháo, ai cũng không để ý tới ai.
Chung Ý Thu ăn xong tự giác đi rửa chén, đánh giá phòng bếp cấu tạo nghĩ xuống tay thế nào, trên mặt đất đặt một chiếc lu to lúc nào cũng có nước, không có bồn rửa chén hay cống thoát nước, thùng đồ ăn thừa được đặt kế bên, chắc đợi đầy thì đem ra ngoài đổ.
Cậu nghĩ sao mà phiền toái quá vậy, không bằng cầm chén đũa ra sân sau rửa luôn cho rồi, nước bẩn trực tiếp đổ vào sân rau, vậy có tiện hơn không.
Đang đứng ở bệ bếp chờ Tiêu Minh Dạ ăn xong, nghe thấy chú Nghĩa ở bên ngoài gọi mình, vội buông chén chạy ra ngoài.
“Đây là hiệu trưởng Trịnh, biết cháu vừa tới nên sáng nay tới gặp cháu ngay,” chú Nghĩa cười giới thiệu người đàn ông lùn lùn, chắc nịch ở bên cạnh.
“Thầy Chung đừng trách nhé, hai ngày nay có việc, vẫn luôn ở bên ngoài mở họp, nên gặp cậu trễ,” ông vừa tiến tới trước vừa nói với Chung Ý Thu, rồi chào hỏi Tiêu Minh Dạ đang ngồi uống cháo Tiêu Minh Dạ, “Thầy Tiêu về rồi à?”
Tiêu Minh Dạ cũng không thèm nhấc mông một tí, chỉ ừ một tiếng.
Hiệu trưởng Trịnh khoảng bốn mươi tuổi, mặt đen béo nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng ông đeo kính cận gọng tròn, mỗi lần nói đều không tự giác đỡ kính một lần, làm ông thoạt nhìn bình dị gần gũi hơn rất nhiều.
Khách khí hàn huyên vài câu, chú Nghĩa mời hiệu trưởng Trịnh vào nhà, Chung Ý Thu không biết sao lại đứng đơ ra, làm chú Nghĩa vỗ cánh tay cậu vài cái ý bảo nhanh theo vào.
Chờ chú Nghĩa pha trà bưng lên phòng khách, hiệu trưởng Trịnh mới mở miệng, “Có thể kéo cậu về trường thật không dễ dàng, sau này còn cần thầy Chung giúp đỡ nhiều lắm.
”
Chung Ý Thu hồi hộp lại bất đắc dĩ, thẳng thắn thành khẩn nói, “Hiệu trưởng Trịnh quá khen, cháu chưa từng dạy học bao giờ nên vẫn nhờ các thầy dạy bảo.
”
“Nơi này điều kiện kém cỏi, tiền lương thấp, tốt nghiệp sư phạm đều muốn dạy học ở huyện, ở thành phố, kém nhất là dạy ở thị trấn, trường học có 17 giáo viên, chỉ có ba người tốt nghiệp sư phạm chính quy, còn lại đa số là tốt nghiệp cấp ba, cậu đã đến đây thì là người có bằng cấp cao nhất ở đây,” hiệu trưởng Trịnh nói.
“Cháu cũng coi như là tốt nghiệp cấp ba thôi”, Chung Ý Thu gãi gãi cánh tay trốn tránh ánh mắt.
Hiệu trưởng Trịnh phất phất tay khẳng định, “Không giống, cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng là có bản lĩnh lắm rồi.
”
Đóng lại cửa ngồi ở trong phòng, không lâu sau, sau lưng Chung Ý Thu ra đầy mồ hôi, vậy mà hiệu trưởng Trịnh còn uống trà nóng nữa, đã nóng nay càng nóng hơn.
“Tiền lương của cậu là 68 đồng rưỡi, tính ra là cao ở đây, thống nhất phát lương vào mồng 8 hàng tháng,” hiệu trưởng Trịnh lúc này mới tiến vào vấn đề chính, “Ăn ngủ ở đây, đồ ăn đại đội bao hết, cậu ăn cùng với nhóm thầy Viên, ở nơi này của bọn tôi, chỉ thiếu tiền chứ không thiếu lương thực.
”
Chung Ý Thu rất kinh ngạc, cậu vốn cho rằng tiền lương của mình cao lắm chỉ có 50 đồng thôi, ba cậu làm kĩ thuật viên nhà máy ở thị trấn mười mấy năm, tiền lương năm nay mới tăng hơn một trăm, cậu mới đi làm mà đã được phát 68 đồng rưỡi rồi, làm cậu có chút vui mừng lẫn phiền muộn.
Mình chưa từng dạy học bao giờ, có khi nào dạy được một tuần thì cấp trên phát hiện, hối hận đã phát lương quá cao cho mình hay không?
Hiệu trưởng Trịnh uống ngụm trà đẩy đẩy mắt kính tiếp tục nói: “Với cậu mà nói thì dạy tiểu học dễ như trở bàn tay thôi, cậu học Vật lý hẳn là chuyên về khoa học tự nhiên ha, dạy Toán lớp 2 thế nào, cậu thấy được không?”
Chung Ý Thu nhấp nhấp miệng, nghĩ nghĩ, đang muốn mở miệng hỏi tôi dạy lớp 1 trước được không?
Còn chưa xuất khẩu, thì chú Nghĩa ở bên cạnh ho khan một tiếng, nói: “Không sao đâu, dạy lớp 2 trước đi, hiện giờ thiếu người, chờ cháu ấy quen rồi thì nhận thêm lớp khác cũng không muộn.
”
“Ừ, sắp xếp vậy đi”, hiệu trưởng Trịnh đứng lên chuẩn bị đi, “2 giờ qua trường mở họp, bây giờ đất còn xốp, kịp lúc cày cấy.
”
Chú Nghĩa tiễn hiệu trưởng Trịnh ra khỏi sân, ánh nắng dịu dàng lúc sáng sớm kéo dài cái bóng của chú, chân trái không thể nào dùng sức, làm cái bóng một trên một dưới, như là nhảy múa dưới ánh nắng.
Chung Ý Thu đứng ở cửa phát ngốc, còn chưa hoàn hồn.
Con chó chạy tới chạy lui dưới dàn nho, dùng cái mũi ngửi quả nho rơi trên mặt đất, gặp được qủa tốt sẽ đưa lưỡi liếm, Chung Ý Thu nhìn đến thất thần.
Mới bước xuống khỏi bậc thang, đột nhiên nhớ tới, mình quên rửa chén rồi!
Tiêu Minh Dạ cũng không ở trong viện, cửa phòng đóng lại không giống như là có người ở trong, không biết đã đi nơi đâu.
Chung Ý Thu vội vàng đi tới phòng bếp thì vừa thấy chén đã rửa xong rồi, chỉnh chỉnh tề tề đặt ở tủ chén.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...