Sáng nay Tiêu Minh Dạ chỉ có một tiết, hắn không tính trở về, nhưng ngày hôm qua hắn nghe Lục Tử nói trong nhà bắt đầu thu hoạch bắp rồi, nếu hắn không quay về, thì cũng chỉ có anh cả Viên Bảo Xương làm việc một mình mà thôi.
Hắn không đành lòng, hết tiết dạy là về nhà giúp anh cả luôn, làm quần quật đến giữa trưa, thừa dịp Vương Quế Chi vẫn chưa nấu cơm, thì bỏ đi, thật sự không muốn ăn cơm ở nhà.
Ai ngờ mới vừa vào thôn là thấy Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi ngồi xổm nơi ven đường, thấy hắn, hai người còn lẩm nhẩm lầm nhầm không biết đang nói gì nữa.
Gương mặt trắng nõn của Chung Ý Thu bị phơi nắng đã biến thành quả cà chua đỏ mọng, mồ hôi thấm ướt tóc dán ở trên trán, càng làm rõ đôi mắt đen nhánh sáng ngời.
“Thật may là gặp được anh ở đây đấy thầy Tiêu, bọn tôi ngồi chờ ở đây nãy giờ mà chẳng thấy ai cả,” Lý Hoành Phi từ xa đã gọi hắn.
Tuy gặp nhau gần như mỗi ngày, nhưng Tiêu Minh Dạ chưa từng nói chuyện với Lý Hoành Phi một lần nào cả, chỉ nhớ cậu ta tương đối thẹn thùng, mới nói hai câu đã đỏ mặt rồi.
Hôm nay chào hỏi thân thiện như vậy, hẳn là sốt ruột lắm rồi đây.
Tiêu Minh Dạ đứng yên nhìn Chung Ý Thu, tên nhóc này phồng miệng chẳng thèm nói tiếng nào với mình.
Lý Hoành Phi vội vàng giải thích tình huống, “Bọn tôi tới nhà Viên Binh, lúc đi tôi quên hỏi nhà trò ấy ở đâu, mà người trong thôn đều ra ruộng hết rồi, không gặp được ai để hỏi đường cả.
”
Nói xong còn trộm nhìn Viên Ngọc Lan đứng bên cạnh Tiêu Minh Dạ, sắc mặt từ hồng biến thành tím.
Tiêu Minh Dạ chỉ vào một con đường nhỏ ở giữa hai căn nhà, “Đi qua hướng bên đó, đến đường lớn thì rẽ trái, đi thẳng đến cuối đường thì rẽ phải, căn nhà thứ hai.
”
Chung Ý Thu yên lặng ghi nhớ trong lòng, gật gật đầu.
“Trước cửa có hai cây dâu tằm,” Viên Ngọc Lan đột nhiên bổ sung một câu.
Chung Ý Thu không biết cô là ai, nghe giọng nói trong trẻo dịu dàng, lại nói với mình, nên cậu mỉm cười, nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Lý Hoành Phi cười ra hai cái má lúm đồng tiền thật sâu, không biết là nói với Tiêu Minh Dạ hay là nói với Viên Ngọc Lan nữa, “Cảm ơn nhiều lắm, bọn tôi đã tìm nửa giờ rồi, cũng……”
“Mau đi đi, coi chừng quên đường,” Tiêu Minh Dạ ngắt lời.
Lý Hoành Phi xấu hổ gãi gãi tóc nói, “Bọn tôi đi đây.
”
Tiêu Minh Dạ thấy dáng vẻ thất thần của Chung Ý Thu, không biết cậu đang suy nghĩ gì mà rối rắm thế kia.
Do dự một hồi vẫn xoay người lại nói, “Về sớm một chút, tôi để dành cơm cho.
”
Quả nhiên, chỉ trong vài phút, Lý Hoành Phi hoàn toàn quên mất hướng dẫn chỉ đường từ Tiêu Minh Dạ, căn bản là không nhớ, hay là tâm tư đã chạy đi đâu mất rồi?
Chung Ý Thu dẫn hắn quẹo qua hai con đường lớn, đi tới trước căn nhà có hai cây lớn, Chung Ý Thu đoán đây là cây dâu tằm.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy cây dâu tằm, ngẩng đầu tìm nửa ngày cũng không thấy dâu tằm ở đâu.
“Quý lắm, chờ mùa xuân mới có trái,” Lý Hoành Phi nói.
Trong nhà không có người, bọn họ ngồi dưới tàng cây chờ đợi.
Chung Ý Thu cẩn thận quan sát một chút, căn nhà không lớn lắm, lát bằng gạch đỏ, hẳn là mới xây sửa gần đây.
Chung quanh đầy túi phân hóa học, xác đậu, cỏ xanh vứt lung tung, Chung Ý Thu thậm chí còn thấy cỏ dại nơi chân tường, như là căn nhà hoang không ngừơi ở vậy.
Chờ đến 12 giờ cũng không gặp người trở về, Lý Hoành Phi nôn nóng, xoay quanh một chỗ như lừa kéo.
“Có khi nào bọn mình đi nhầm đường không?” Lần thứ ba hắn xác nhận với Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu bị hắn hỏi cũng có chút nghi ngờ, mặt trời đứng bóng rất chói chang, làn da đã bắt đầu đau rát dù có đứng tránh ở dưới tàng cây, sao lúc này bà con còn làm ruộng ở bên ngoài được chứ?
Hai người đang thương lượng có nên đi tìm người hỏi không, ngẩng đầu lên thì thấy một cậu nhóc đang lững thững đi tới, chân trần, cánh tay gầy nhỏ vác một cái túi lớn chứa đầy xác đậu xanh vừa xay, thân hình nhỏ bé bị ép thành hình vòng cung.
Thấy hai người bọn họ, đứa nhỏ dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm.
Chung Ý Thu chưa từng gặp đứa nhỏ nào đen như nó, chỉ có tròng trắng là nổi bật, ngũ quan còn lại hợp lại thành một cục đen thui.
“Trò là Viên Binh?” Lý Hoành Phi tiến về phía trước hỏi.
Đứa nhỏ không trả lời, thân thể không chống đỡ được nữa, cẩn thận ngồi xuống đặt giỏ tre lên mặt đất.
“Thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp 2,” Lý Hoành Phi nói, sau đó chỉ chỉ Chung Ý Thu giới thiệu, “Đây là thầy dạy Toán lớp 2, sinh viên mới tới.
”
Viên Binh lắc lắc cánh tay bị đè đau, đôi mắt nhỏ có thần tò mò nhìn Chung Ý Thu.
“Ông nội của trò đâu?” Lý Hoành Phi bất đắc dĩ hỏi.
“Ở phía sau,” đứa nhỏ rốt cuộc cũng trả lời.
Im lặng nửa phút, Viên Binh lấy ra chìa khóa treo trên cổ nói, “Vào nhà.
”
Chung Ý Thu nhìn ra cậu nhóc biết Lý Hoành Phi là giáo viên trong trường, nhưng lúc mới vừa gặp mặt vẫn nhìn họ như phòng bị người xấu, khẳng định cậu nhóc biết mục đích của hai thầy.
Lý Hoành Phi giúp cậu nhóc nhấc lên giỏ tre, đi theo vào nhà.
Sàn nhà làm từ bùn đất, hai gian phòng được mở rộng thành một gian, bên trái cửa chính đặt một chiếc giường lớn, treo một chiếc mùng màu xám đậm, nó vốn dĩ là màu trắng.
Nửa gian bên phải buộc gia súc, mới vừa mở cửa ra đã sộc lên mũi mùi tanh từ động vật, còn đám ruồi bọ nhao nhao thành một đoàn.
Viên Binh chuyển đến hai cái ghế dựa cho bọn họ, mới vừa ngồi xuống, thì thấy một ông lão cõng một cái sọt lớn trở về.
Viên Binh chạy ra đỡ cái sọt cho ông, giúp ông ngồi xuống rồi đặt cái sọt ở trên mặt đất.
“Chào bác ạ, bọn cháu là giáo viên trong trường tới thăm hỏi gia đình,” Lý Hoành Phi và Chung Ý Thu đứng lên chào hỏi.
Ông lão ngượng ngùng cười một cái, làn da đen khô cứng cuộn lại thành một cục, ông chà xát mồ hôi trên tay vào quần rồi nói, “Hai thầy ngồi đi, hai thầy ngồi đi ——”, rồi lại bảo Viên Binh đi nấu nước.
“Bác ơi, không cần phiền toái đâu ạ,” Lý Hoành Phi ngăn lại, trực tiếp tiến vào vấn đề chính, “Cháu là giáo viên chủ nhiệm lớp 2, Viên Binh năm nay lên lớp 2, khai giảng đã mấy ngày rồi mà còn chưa đến báo danh, nên bọn cháu tới đây tìm hiểu ạ.
”
Ông lão ngồi xuống trước ngạch cửa, tức muốn hộc máu nói, “Tôi đã báo nó đi báo danh rồi, nhưng mà thằng này nó ngoan cố lắm, một mực không chịu đi!”
Viên Binh ngồi trên chiếc ghế đẩu ở trong nhà, cúi đầu không nói lời nào.
Lý Hoành Phi xoay người hỏi nó, “Vì sao trò không đi học?”
“Không có lí do, không muốn đi thôi,” Viên Binh bình tĩnh nói, ra vẻ không để bụng.
Đúng là suy nghĩ của con nít, Chung Ý Thu nghĩ.
Lý Hoành Phi nâng mông, cúi người về phía trước, nhẹ nhàng nói, “Không muốn đi học thì làm gì, trò còn nhỏ như vậy thì làm được gì, phải đi học.
”
Viên Binh không nói, chỉ là xoay đầu sang chỗ khác, đôi mắt như là vô tình nhìn vào mắt Chung Ý Thu.
“Hai thầy xem, ngoan cố quá, nói gì cũng không nghe!” Ông lão duỗi tay chỉ chỉ Viên Binh.
Chung Ý Thu luyện tập ở trong lòng một hồi rồi mới mở miệng nói, “Do trò không thích đi học à? Hay là có nguyên nhân nào khác?”
Cậu nói tiếng phổ thông, làm hai ông cháu Viên Binh ngây ngẩn cả người, ở chỗ bọn họ chỉ có người trên radio hay người trong TV mới nói tiếng phổ thông thôi.
“Đây là thầy giáo được chuyển tới từ thành phố, sinh viên, năm nay dạy Toán lớp 2,” Lý Hoành Phi cường điệu đề cử.
Viên Binh ngây ngốc nhìn chằm chằm Chung Ý Thu, như là đang nhìn thú nuôi trong vườn xiếc, vừa hâm mộ vừa tò mò.
“Thầy Chung vừa hỏi trò đó, không thích đi học hay là có lí do nào khác không?” Lý Hoành Phi giục cậu nhóc trả lời.
Hai bàn tay đen đúa, nho nhỏ cạy cạy lẫn nhau.
“Không có tiền đi học, ông nội cần tiền thuốc, đi học thì sẽ không có tiền mua thuốc,” Viên Binh nhỏ giọng trả lời, nói mấy lời này trước mặt ông nội làm nó có chút ngại ngùng.
Chung Ý Thu nhìn cánh tay đầy vết nứt của Viên Binh, da chết đóng thành vảy, móng tay dài đầy bùn đất, đôi chân khẳng khiu khô đét.
Đôi bàn chân được bọc trong bùn đất, dưới cái nhìn chăm chú của Chung Ý Thu hèn mọn tìm kiếm chỗ trốn.
Cậu không tự tin mình sẽ khuyên giải được đứa nhỏ này, vì cậu chưa từng lâm vào hoàn cảnh đó, nên hoàn toàn không có tư cách chỉ dẫn.
Yết hầu như bị một cục đá chặn đứng, vừa chua xót vừa đau rát, không nói nên lời.
“Cái thằng này, đâu cần mày lo, mày vẫn là một đứa con nít vắt mũi chưa sạch,” ông lão mắng.
“Đây là chuyện của người lớn, tuổi của trò vẫn nên đi học……” Lý Hoành Phi lựa lời khuyên nhủ.
Mấy người lớn bị một câu nói của đứa nhỏ làm cho đứng hình.
Chung Ý Thu nuốt nước miếng một cái, nói với Viên Binh như là đang nói với người trưởng thành, “Mỗi người đều sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn…… Tuy trò vẫn còn nhỏ, nhưng trò đã trải qua……”
Cậu không biết phải giải thích thế nào, dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Thân thể của ông nội rất quan trọng, trò tiết kiệm tiền học phí để mua thuốc cho ông, là một đứa trẻ ngoan…… Nhưng đây không phải là biện pháp tốt nhất…… Nếu trò muốn ông nội sống tốt hơn, thì phải lớn nhanh một chút……”
“Đi học là để học tri thức, làm người có bản lĩnh, kiếm được nhiều tiền hơn thì ông nội không còn khổ cực nữa,” Chung Ý Thu không phải là người biết nói điều hay, ngập ngừng nói xong mà còn không hiểu mình đã nói gì.
“Thầy nói đúng lắm! Mày không cha không mẹ, nhưng mày còn có ông nội, đi học mới có văn hóa, bằng không sẽ là đứa thất học, cả đời ông nội vẫn còn nhờ vào mày!” Ông lão kích động nói.
Viên Binh vùi đầu vào ngực, bả vai gầy yếu run rẩy, Chung Ý Thu không biết cậu nhóc có phải đang khóc hay không nữa.
Khi trở về, đứng ở trên đầu cầu, Chung Ý Thu quay đầu lại nhìn hàng cây thấp thoáng bên trong thôn, cộng với tiếng ve kêu làm khung cảnh buồn bã vô cùng.
Chung Ý Thu đột nhiên nhớ nhà, đã tới đây nhiều ngày mà cậu vẫn chưa liên lạc với gia đình một lần nào cả.
Ban đầu là phát hiện ở đây không có điện thoại, sau đó ngẫm lại có điện thoại thì sẽ gọi cho ai? Trước kia đi học thì gọi tới chỗ làm của ba, còn bây giờ người ba không muốn gặp nhất lại là mình.
Nếu không nữa thì gọi tới phòng bảo vệ, nhờ người đi gọi mẹ, mà phải canh lúc mẹ có mặt ở nhà mới được.
“Nông thôn là vậy đó, mỗi nhà mỗi cảnh,” Lý Hoành Phi cảm thán.
“Học phí mỗi kỳ là bao nhiêu?” Chung Ý Thu đột nhiên nhớ tới hỏi.
Lý Hoành Phi đáp: “Học phí và phụ thu của lớp 2 tổng cộng là 65 đồng rưỡi.
”
Chung Ý Thu như là không cần hắn trả lời, ngay sau đó hỏi vấn đề tiếp theo, “Nếu ngày mai trò ấy không đi báo danh thì phải làm sao đây?”
Lý Hoành Phi cười khẽ một tiếng, ánh mắt nỗ lực lướt qua đầu bắp vừa được cắt, “Không đi thì không học thôi.
”
Chung Ý Thu không dám nói tiếp, cậu thấy bữa nay mình nói nhiều cái làm người ta chê cười rồi, giống như một đứa chưa hiểu sự đời mà bày đặt lên lớp người ta vậy đó.
Trở lại trường học đã là hơn một giờ trưa, Lý Hoành Phi không kịp về nhà, Chung Ý Thu dẫn hắn tới ký túc xá ăn cơm.
Trưa nay chú Nghĩa xào đậu que, để lại hai chén lớn ở trong nồi.
Mọi người đều đang ngủ trưa, cửa phòng đóng lại, bọn họ tay chân nhẹ nhàng ngồi xổm ở bên bàn nhỏ trong bếp ăn cơm.
Đi bộ dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, một giọt nước cũng không uống, làm môi khô nứt nẻ.
Không biết bởi vì trời quá nóng, hay là trong lòng có lấn cấn mà Chung Ý Thu nuốt không trôi.
Phòng bếp không có bình thuỷ, cậu rót nước lạnh từ cái lu đựng nước lạnh, ừng ực ừng ực nuốt nước, cổ họng có chút nhói đau.
Tiêu Minh Dạ nghe thấy thanh âm từ phòng ra tới, đi đến phòng bếp thì thấy Chung Ý Thu đang rót nước lạnh, hầu kết tinh xảo rung động đầy tủi thân.
Hắn cảm giác hình như mình cũng rung động theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...