Trịnh Thanh mới rời khỏi Đức Nhân đường, buổi tối liền đến kĩ quán.
Trịnh Thanh vốn là người ăn chơi đàng điếm, hắn thường xuyên đi kĩ quán, sòng bạc, ca vũ thính, là khách quen của nhiều nơi.
Trong khoảng thời gian này, hắn lại để ý một kỹ nữ, kêu Hoa Nguyệt.
Hoa Nguyệt lớn lên xinh đẹp, tính tình rất tốt, rất nhiều người thích nàng.
Trịnh Thanh đi vào kĩ quán, nơi này đèn đuốc sáng trưng.
Nhiều người lui tới, đây là nơi hỗn loạn nhất ở Bến Thượng Hải.
Hắn vừa đi vào, đã bị kỹ nữ vây quanh.
Hắn nhéo nhéo mặt của mấy kỹ nữ, sau đó đi tìm Hoa Nguyệt.
Trịnh Thanh vừa nhìn thấy Hoa Nguyệt, lập tức ôm lấy nàng, ngoài miệng kêu: “Hoa Nguyệt, nhớ ta sao?”
Hoa Nguyệt làm bộ cự tuyệt một phen, sau đó ỡm ờ mà nói nhớ.
Cùng Hoa Nguyệt ân ái mây mưa qua, Trịnh Thanh thập phần thỏa mãn.
Hắn rời kĩ quán, chậm rì rì mà đi về nhà.
Trịnh Thanh uống rất nhiều rượu, đầu óc trở nên nặng nề.
Hắn xiêu xiên vẹo vẹo bước trên đường, trong miệng còn lầm bầm: “Người Hoa Nguyệt thích nhất là ta, nàng mới không thích Ngô công tử gì gì đó……”
Ngô công tử là con của một quan lớn.
Hắn cũng coi trọng Hoa Nguyệt, tự nhiên sẽ nhìn Trịnh Thanh không thuận mắt.
Trịnh Thanh tới tìm Hoa Nguyệt, nếu gặp phải Ngô công tử, Ngô công tử chắc chắn sẽ châm chọc mỉa mai hắn một phen.
Trịnh Thanh cười lạnh một tiếng: “Nếu hắn không có gia thế tốt như vậy, Hoa Nguyệt sẽ không thích hắn.”
Trịnh Thanh một mặt miên man suy nghĩ, một mặt xiêu vẹo mà bước.
Trên đường không còn người, an tĩnh cực kỳ.
Hắn không hề chú ý tới, ở phía sau có một người lặng lẽ theo đi hắn.
Người này bước chân cực nhẹ, mặc dù ở trong đêm yên tĩnh, cũng rất khó làm người khác nhận ra được.
Trịnh Thanh chậm rãi bước, người này cũng không nhanh không chậm mà đi theo sau.
Trịnh Thanh đi tới trước một hẻm nhỏ yên tĩnh, ánh trăng chiếu lên tuyết trắng, soi sáng một khu vực nhỏ.
Hẻm nhỏ có chút ẩm ướt, trên tường phủ một lớp rêu xanh nhợt nhạt.
Gió lạnh thổi tới, làm đầu óc Trịnh Thanh thanh tỉnh đi chút.
Hắn chợt cảm thấy có gì không đúng, phía sau tựa hồ có tiếng bước chân.
Nghĩ đến khả năng có người theo dõi mình, cơn say rượu lập tức tan đi hơn phân nửa, hắn lập tức đề cao cảnh giác.
Trịnh Thanh có chút suy tư, người nào muốn hại mình? Chẳng lẽ là Ngô công tử?
Mấy ngày gần đây hắn cũng không có chọc tới người khác.
Chỉ có Ngô công tử cùng hắn đều coi trọng Hoa Nguyệt, nghĩ đến người theo dõi là Ngô công tử phái tới.
Trịnh Thanh chau mày, cùng lắm thì hắn nói cho Ngô công tử, mình không đi gặp Hoa Nguyệt nữa.
Một kỹ nữ thôi, nào so được với tánh mạng.
Trịnh Thanh quay đầu lại, phía sau hắn có một người.
Người này đứng ngược sáng, nhìn không rõ mặt.
Trịnh Thanh vừa muốn mở miệng: “Ngô……”
Lúc này, cổ hắn truyền đến đau đớn sắc nhọn.
Trước khi chết, hắn chỉ nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên.
Giống như là chủy thủ.
Trịnh Thanh ngã xuống đất, ngưng thở.
Người này là thủ hạ của Dung Mộc.
Hắn đi theo Trịnh Thanh tới hẻm nhỏ này, tìm thời cơ giết Trịnh Thanh.
Người này lúc động thủ, mặt không biểu cảm.
Hắn đã giết nhiều người, tâm cũng trở nên cực kỳ lạnh nhạt.
Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy chủy thủ, động vào miệng vết thương của Trịnh Thanh vài cái.
Lúc nãy Trịnh Thanh một đao mất mạng, lúc này đã nhìn không thấy có bất kì dấu tích nào.
Sau đó, hắn lại hờ hững mà đâm lên người Trịnh Thanh vài đao.
Trong không khí xuất hiện nhàn nhạt mùi máu tươi.
Đao pháp lộn xộn, nhìn qua là một người cầm đao chém loạn lên người Trịnh Thanh.
Người khác thấy, tuyệt không sẽ nghĩ đến người giết Trịnh Thanh là một sát thủ chuyên nghiệp.
Ngay sau đó, hắn lấy ra một cái khăn tay, bỏ vào trong y phục của Trịnh Thanh.
Khăn tay là của Hoa Nguyệt.
Sau đó, hắn đem một khối ngọc bội đặt trong tay Trịnh Thanh.
Ngọc bội là của Ngô công tử.
Làm như vậy có thể cho người khác cảm thấy, người ám hại Trịnh Thanh là Ngô công tử.
Mấy ngày này, người thường tới kĩ quán đều biết, Ngô công tử cùng Trịnh Thanh vì Hoa Nguyệt, thường xuyên khắc khẩu.
Công tử nhà giàu vì tranh một kỹ nữ, nhất thời xúc động giết người, cũng không hiếm lạ.
Huống chi, Ngô công tử tác phong làm việc vốn là không tốt.
Ngô công tử giết Trịnh Thanh, hợp tình hợp lý.
Mặc dù có người muốn điều tra chuyện này, một khi biết được do Ngô công tử làm, bọn họ cũng sẽ không điều tra đi tiếp.
Ngô công tử tuy rằng làm không ít chuyện xấu, nhưng phụ thân hắn có địa vị cao.
Những chuyện tương tự trước kia tất cả đều bị đè ép xuống.
Người khác lại điều tra tiếp, cũng không có ý nghĩa.
Làm xong mọi chuyện, hắn liền lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi hẻm nhỏ.
.....................
Hắn trở lại Dương Công quán, cúi đầu bẩm báo: “Dung công tử, tất cả đều xử lý sạch sẽ.”
Dung Mộc ừ một tiếng, hắn chợt nói một câu: “Ngươi đi điều tra một chút, ai còn gặp qua Dung Mộc chân chính hay không.”
“Đồng thời chú ý một chút, người nào có quan hệ mật thiết cùng Trịnh Thanh.”
Hắn từng câu từng chữ: “Nếu tra được, cùng xử lý.”
Thanh âm lạnh lùng dừng ở trong phòng, so với cơn gió đêm đông còn muốn lạnh hơn vài phần.
Thủ hạ ứng thanh là.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Ngày hôm sau, Lục Hoài thực mau liền biết tin tức này.
Lúc trước, Lục Hoài đã từng hoài nghi Dung Mộc, hắn có lẽ là do Mạc Thanh Hàn cải trang dịch dung thành.
Ở trong mấy người có hiềm nghi, Dung Mộc có khả năng rất lớn.
Nhưng, Lục Hoài biết, nếu Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn, hắn nhất định có tâm tư kín đáo, cực kỳ cảnh giác, có thể tính đến hết thảy nhân tố bất lợi.
Vì tránh để rút dây động rừng, Lục Hoài cũng không có phái người theo dõi Dung Mộc.
Dung Mộc ở Đức Nhân đường trên đường Cách Lâm.
Ngay gần đó, Lục Hoài có một cứ điểm tình báo.
Mấy năm qua, người trong cứ điểm đó vẫn luôn túc trực bên trong.
Trà trộn vào những người dân xung quanh, đã sớm bị người khác cho rằng là dân cư bình thường, không phải người lạ mắt.
Thủ hạ của Lục Hoài sẽ làm bộ đi mua thuốc, đi đến Đức Nhân đường nhìn xem, cũng không theo dõi Dung Mộc.
Lúc một thủ hạ đi Đức Nhân đường, ở cửa gặp được Trịnh Thanh.
Khi đó, Trịnh Thanh lẩm bẩm một câu trong miệng, hắn từng gặp qua Dung Mộc.
Nhưng mà ngay buổi tối, ở một kĩ quán phụ cận đã xảy ra án mạng.
Người chết đúng là người đã từng đi qua Đức Nhân đường - Trịnh Thanh.
Hư hư thực thực báo thù, chứng cứ thực mau đã bị tìm thấy.
Chuyện này nhìn qua như chỉ là trùng hợp, lại cổ quái cực kỳ.
Thủ hạ lập tức đem chuyện này bẩm báo gấp lên cho Lục Hoài.
Lục Hoài có lòng nghi ngờ rất nặng, tất nhiên sẽ không cảm thấy chuyện kia chỉ là ngẫu nhiên.
Buối tối ngày Trịnh Thanh chết, Dung Mộc có chứng cứ ngoại phạm.
Hắn ở Dương Công quán xem bệnh cho người ta, cũng ở đó ngủ lại suốt đêm.
Nhưng Lục Hoài vẫn luôn cảm thấy, Dung Mộc có điểm đáng ngờ nhất.
Nhưng là hắn nhìn qua không hề có sơ hở, mọi nơi che dấu cực tốt.
Mà hắn hiểu rõ, người không có sơ hở không tồn tại.
Lục Hoài sẽ nhìn chằm chằm Dung Mộc, cho đến khi hắn lộ ra dấu vết.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Ánh mặt trời thanh lãnh, không biết qua không bao lâu, sắc trời dần dần tối.
Bên ngoài hạ mưa nhỏ.
Trong phòng an tĩnh, Giang tiên sinh đứng ở bên cửa sổ.
Hắn là thủ lĩnh Ám Các, bây giờ đang ở tại Thượng Hải.
Cửa sổ nửa mở ra, tiếng gió cùng tiếng mưa lọ vào trong.
Thanh âm ầm ĩ ở đường phố phía xa, tiếng người ồn ào nghe không rõ ràng, hơi thở pháo hoa mỏng manh.
Ánh mắt Giang tiên sinh khẽ nhúc nhích, đóng cửa sổ lại.
Đem màn mưa thanh lãnh ngăn cách ở bên ngoài.
Giang tiên sinh đi đến bên bàn, ngồi xuống.
Bên tay phải hắn là một chén trà nóng, hắn xốc nắp lên, khói trắng lượn lờ, gương mặt hắn ẩn sau lớp khói mơ hồ.
Tiếp theo, Giang tiên sinh cúi đầu uống một ngụm, nước trà tươi mát, chảy vào yết hầu, xua tan vài phần hàn khí.
Hắn đột nhiên đi vào Thượng Hải, là có nguyên nhân.
Giang tiên sinh có một bằng hữu quan hệ không cạn.
Bởi vì người nọ rất tín nhiệm Giang tiên sinh, cho nên mới ủy thác hắn đi làm việc này.
Người nọ bảo Giang tiên sinh quan sát Diệp gia, ở lúc quan trọng, chiếu cố bọn họ một chút.
Giang tiên sinh chịu sự ủy thác của bằng hữu.
Việc quan trọng nhất, không thể để người khác biết, hắn cần thiết tự mình đi làm.
Người nọ còn riêng nhắc tới một chuyện, muốn Giang tiên sinh chiếu cố Diệp Sở thật tốt.
Người nọ nhắc nhở Giang tiên sinh, không cần giám thị Diệp Sở, mà là bảo vệ nàng.
Giang tiên sinh chỉ biết, Diệp Sở là học sinh của Trung Học Tín Lễ.
Chuyện khác, Giang tiên sinh sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không điều tra thêm.
Hôm nay, hắn chuẩn bị cùng Diệp Sở chạm mặt, hắn cũng hướng nàng hỏi chút chuyện.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Lúc này, Diệp Sở đang ở trong tiết quốc văn, nàng cũng không biết, hôm nay Giang tiên sinh sẽ tìm đến nàng.
Tới gần ngày thi, không khí trong lớp khẩn trương.
Nhưng đại bộ phận đồng học vẫn làm tốt việc chuẩn bị.
Hiện tại đã là cuối khóa, quốc văn lão sư của họ đang đứng trên bục giảng, họ Cố.
Thời gian tan học đã tới, Cố lão sư cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, còn thừa năm phút.
Nàng nói xong, nhân lúc thời gian còn dư lại, nhắc nhở mọi người một chút.
“Mọi người đều biết, kì thi cuối kỳ tới rồi, đồng học lớp bên cạnh đều phi thường nỗ lực.
Các ngươi cũng chớ có ham chơi, thời gian này nên ở học tập cho tốt.”
Cố lão sư không giận tự uy, nàng làm một gương mặt, mặc cho ai cũng đều sẽ sợ nàng, trong lòng các đồng học căng thẳng.
Dừng một chút, Cố lão sư tiếp tục nói: “Ta hiểu được trong ban có một ít đồng học, tham gia kịch nói của trường.
Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, không để được cái này mất cái khác.”
“Nghe được sao?” Cố lão sư thoáng đề cao thanh âm.
Ở trong các lão sư, Cố lão sư tương đối nghiêm khắc, cho nên mọi người nhanh chóng ứng thanh.
Trong ban có không ít người báo danh tham gia, tuy nói kì thi sắp tới, nhưng bọn họ cũng không có lơi lỏng.
Được mọi người đáp lại, Cố lão sư mới chậm lại thần thái, nàng khó được cười một lần.
“Kỳ thật ta cũng đã đọc qua bộ tiểu thuyết 《 nghi quân 》 này rồi.
Ta thực thích quyển sách này, các ngươi nếu muốn diễn, liền diễn tốt một chút, đừng cho ta thất vọng.”
Lúc này, không khí lập tức nhẹ nhàng chút, các bạn học cũng cười ra tiếng.
Lúc này, đã đến giờ tan học, Cố lão sư không có giữ mọi người ở lại, ngược lại thúc giục họ về nhà.
Tan học, Diệp Sở cùng Phó Điềm Điềm từ lớp học bước ra, cùng Nghiêm Mạn Mạn hội hợp.
Diệp Sở hôm nay rảnh, nàng sẽ cùng Nghiêm Mạn Mạn các nàng đi rạp hát.
Đi đến nửa đường, Diệp Sở đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, nàng lập tức gọi Phó Điềm Điềm các nàng.
“Ta trước đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa ta lại đi rạp hát tìm các ngươi.”
Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm không có hỏi nhiều, gật gật đầu.
Các nàng nhắc nhở Diệp Sở phải cẩn thận, sớm trở về.
Diệp Sở đồng ý, xoay người rời đi.
Mỗi lần tan học, Phó Điềm Điềm cùng Nghiêm Mạn Mạn đều sẽ lưu lại tập luyện, các nàng thường sẽ danh chút thời gian cho rạp hát.
Thời gian khá lâu, các nàng chắc chắn đói bụng.
Diệp Sở nghĩ đi ra ngoài mua chút đồ ăn, đưa tới rạp hát cho mọi người.
........................
Trời mưa, Diệp Sở ra khỏi cổng trường, nàng cầm một cây dù, chậm rãi đi.
Mưa nhỏ tí tách, nhẹ giọng đánh vào mặt dù.
Ngày mưa gió mát, tóc Diệp Sở bị thổi bay.
Trên đường phố phủ một lớp mỏng mưa bụi, người đi tới đi lui, lại có chút mờ nhạt.
Xa xa nhìn lại, một người nam nhân bước đi ra từ cuối con phố.
Hắn cầm một cây dù màu đen, người mặc tây trang tối màu, cắt may hoàn mỹ, ưu nhã đến cực điểm.
Sống lưng hắn thẳng tắp, đi về phía Trung Học Tín Lễ.
Người nọ chính là Giang tiên sinh.
Hắn vốn là chuẩn bị để hôm nay gặp Diệp Sở.
Diệp Sở từ Tín Lễ Trung Học đi ra, thân ảnh của nàng tiến vào tầm mắt của Giang tiên sinh.
Giang tiên sinh trông thấy Diệp Sở, lịch sự văn nhã mà cười, lập tức đi về phía Diệp Sở.
Bước chân của Diệp Sở không nhanh, Giang tiên sinh đi theo nàng cách đó không xa, cũng thả chậm bước chân, chậm rãi dạo bước.
Cơn gió lành lạnh phất quá, một hồi chậm, một hồi nhanh, con đừng lát đá dưới chân đều đã ướt đẫm.
Tuy mưa vẫn đang rơi xuống, nhưng người trên đường cũng không thiếu.
Ồn ào tiếng người truyền đến tai, hơi thở pha nùng.
Giang tiên sinh không ở trước mặt bất cứ kẻ nào hiện thân.
Không có người biết, cũng chưa từng có người gặp qua bộ dáng của hắn.
Mỗi lần đi ra ngoài, Giang tiên sinh liền sẽ dịch dung thành một bộ dáng khác.
Hắn giỏi về ngụy trang che dấu bản thân, kinh nghiệm phong phú.
Hiện tại, Giang tiên sinh đi theo Diệp Sở, không xa không gần.
Trên đường người đến người đi, có người cùng Giang tiên sinh đi ngang qua nhau.
Tinh tế nhìn lại, căn bản sẽ không có người phát hiện Giang tiên sinh đang đi theo Diệp Sở.
Giang tiên sinh làm dân quốc đệ nhất sát thủ, năng lực phản trinh sát cùng theo dõi tự nhiên là hạng nhất.
Chỉ cần Giang tiên sinh có tâm ẩn nấp, Diệp Sở tuyệt đối không có khả năng phát hiện.
Lúc này, Diệp Sở ngừng lại, bước chân nghiêng một cái, đi vào một cửa hàng bánh kem.
Giang tiên sinh không có theo sau, dừng lại bước chân, đứng ở một sạp báo chí.
Hắn cầm lấy báo của hôm nay, hơi cúi đầu, làm bộ đang xem báo.
Diệp Sở cũng không có ở bên trong lưu lại quá lâu, nàng thực mau liền cầm theo túi đi ra.
Giang tiên sinh đem một quyển báo, cầm trong tay, thanh toán tiền.
Lúc Giang tiên sinh nhìn đến Diệp Sở, hắn liền phát hiện có người ở đi theo nàng.
Bất quá, hắn không lộ nửa điểm thanh sắc, mà tránh đi tầm mắt của những người đó, không để cho bọn họ phát hiện.
Giang tiên sinh không hiểu được, ai sẽ theo dõi một nữ học sinh bình thường.
Nhưng những người đó nhìn qua không có ý xấu.
Có thể là Diệp gia phái người bảo hộ Diệp Sở.
Diệp Sở dừng lại cửa hàng cách trường học không xa, nàng một tay cầm ô, một tay cầm theo đồ ăn, về Trung Học Tín Lễ.
Giang tiên sinh bước chân rất tự nhiên mà xoay phương hướng, đi vào Trung Học Tín Lễ.
Diệp Sở đi tới rạp hát, Nghiêm Mạn Mạn các nàng còn chưa có bắt đầu tập luyện.
Diệp Sở không có đi qua, chọn hàng ghế cuối ngồ như cũ, ngồi xuống.
Rạp hát trống rỗng, lão sư đang nói.
Cứ việc thanh âm nàng không lớn, nhưng ở trong rạp hát yên tĩnh vẫn nghe được rõ ràng.
“Tác giả của《 nghi quân 》 biết các ngươi muốn diễn này bộ truyện này, riêng viết một phong thư lại đây.”
Lão sư vừa nói xong, các bạn học đều có chút kinh hỉ mà cười.
Lúc trước, Trung Học Tín Lễ quyết định diễn bộ kịch này, bọn họ gửi thư mong tác giả cho bọn họ cải biên một chút.
Chưa từng nghĩ đến, nàng thế nhưng sẽ hồi âm.
Nội dung quyển sách này là tác giả tự mình cải biên, nữ nhân vật chính Nghi Quân chính là nàng.
Nàng đem câu chuyện tình yêu của mình viết thành tiểu thuyết.
Nữ khác biệt về tính cách này trong tình yêu cũng ảnh hưởng rất nhiều người đọc.
Thượng Hải luôn có những thay đổi liên tục không ngừng, tự nhiên có người truy đuổi quan niệm mới.
“Hiện tại, ai nguyện ý đọc phong thư?” Lão sư cười hỏi.
Nghiêm Mạn Mạn giơ lên tay rất nhanh, lão sư liền đem thư đưa cho nàng.
Nghiêm Mạn Mạn là nữ chính, nàng đem 《 Nghi Quân 》đọc rất nhiều lần, hiện tại có thể lấy được thư tay của tác giả, nàng tự nhiên vui vô cùng.
Nghiêm Mạn Mạn thật cẩn thận mà tiếp nhận, mở phong thư.
“Thân ái Nghiêm Mạn Mạn đồng học, nghe nói ngươi muốn đảm nhiệm nữ chính của 《 nghi quân 》, ta thật cao hứng khi nghe thấy tin tức này.
Ta hy vọng các ngươi có thể diễn vở kịch này viên mãn thành công……”
Nghiêm Mạn Mạn khó nén kích động, từng câu từng chữ mà đọc.
Phó Điềm Điềm đứng một bên cảm thấy kỳ quái, tác giả như thế nào chỉ nhắc tới Nghiêm Mạn Mạn?
Phó Điềm Điềm tiến lên đi, nhìn về phía thư trong tay Nghiêm Mạn Mạn.
Nghiêm Mạn Mạn thần sắc biến đổi, lập tức đem thư sang hướng khác.
Nàng nhìn thoáng qua Phó Điềm Điềm, lộ ra vẻ chột dạ.
Liền tính chỉ ngắn ngủn vài giây, Phó Điềm Điềm cũng thấy được không ít nội dung.
Trong tin rõ ràng còn nhắc tới diễn viên chính Phó Điềm Điềm, trăm triệu không có dự đoán được, Nghiêm Mạn Mạn đem nàng xẹt qua, chỉ niệm tên của mình.
Phó Điềm Điềm sớm biết tính tình Nghiêm Mạn Mạn: “Ngươi có phải quên mấy chữ Phó Điềm Điềm viết như thế nào? Ngươi nếu là sẽ không đọc, ta giúp ngươi.”
Nghiêm Mạn Mạn mạnh miệng, khẽ hừ một tiếng, quay đầu, đem thư giấu ở phía sau.
Mọi người đều biết tính tình Nghiêm Mạn Mạn, cũng chỉ là cười cho qua chuyện.
Lão sư vỗ vỗ tay: “Tốt, chờ tập luyện kết thúc, mọi người lại chuyền nhau đọc một chút.
Thời gian không còn sớm, chúng ta lập tức bắt đầu.”
Bởi vì hôm nay mưa nhỏ, cho nên nhiệt độ không khí giảm xuống nhiều.
Nếu vẫn như giống lúc trước, để các bạn học cởi áo khoác, thay trang phục diễn, vậy thì rất dễ sinh bệnh.
Lão sư bảo đồng học mặc quần áo của mình, không cần thay.
Ban đầu, bọn họ đã mặc trang phục diễn tập qua.
Hiện tại không mặc cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.
Nghiêm Mạn Mạn cùng Phó Điềm Điềm thực nhanh liền nhập vai vào nhân vật.
Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua hơn phân nửa.
Có thể là do thời tiết, sắc trời tối nhanh hơn một chút.
Bên ngoài, bầu trời nhìn có vẻ đã muộn, đèn trong rạp hát cũng sớm mở lên.
Toàn bộ rạp hát sáng như ban ngày, một chút cũng không bị thời tiết bên ngoài ảnh hưởng.
Phía sau rạp hát truyền ra tiếng tiếng vang rất nhỏ, ai cũng không phát hiện.
Giây tiếp theo, chỉ nghe "bụp" một cái, đèn tắt, bóng tối lập tức ngự trị trong rạp hát.
Trên cửa sổ đều che màn sân khấu dày nặng, một chút ánh sáng cũng không thể tiến vào.
Diệp Sở chợt thấy trước mắt tối sầm.
Lúc sau, khắp nơi hãm vào trong bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ.
Lúc này, trên sân khấu truyền đến tiếng nữ sinh thét chói tai.
Đèn đột nhiên tắt khiến mọi người sợ hãi.
Ngay sau đó, mọi người đều mở miệng dò hỏi, muốn biết nguyên nhân, thanh âm hoảng loạn.
Ánh đèn đã tắt, có người muốn xuống đài để bật đèn.
Lại không nghĩ rằng sẽ đụng vào người bên cạnh, đồng thời té ngã trên đất.
Tiếng kinh hô cùng tiếng nói chuyện giao tạp ở vào nhau, tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Lão sư trước hết bình tĩnh lại, nàng ổn định tâm thần, mới mở miệng trấn an đồng học.
Nàng lúc đầu ngồi ở thính phòng, hiện tại đứng dậy, trực tiếp nói với các đồng học trên đài.
“Mọi người không cần hoảng, đứng ở tại chỗ, ta đi xem nơi nào xảy ra vấn đề.”
Thanh âm lão sư truyền đến, lập tức làm cho lòng bọn họ yên tâm hơn.
Các bạn học thoáng bình tĩnh chút, vâng theo lời lão sư nói, đứng ở vị trí của mình, không có chạy loạn.
Lão sư bước chân thong thả, một bên sờ soạng vừa đi, chuẩn bị đi kiểm tra công tắc trong rạp.
Nhìn xem có thể làm đèn sáng lên lại hay không.
Diệp Sở ngồi ở trên ghế, không có loạn đi.
Trong bóng đêm cất dấu tiếng hít thở nho nhỏ.
Có người tới gần Diệp Sở, nàng lại phảng phất giống như chưa phát giác.
Đột nhiên, trong lòng Diệp Sở căng thẳng, thân thể cứng đờ.
Cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, một lưỡi dao hơi mỏng chạm vào nàng.
Trong bóng đêm, Diệp Sở nhìn không rõ ràng.
Nhưng nàng từ trước đến nay tính cảnh giác đều rất cao.
Người phía sau cư nhiên không có phát ra nửa điểm thanh âm, không biết hắn sao có thể làm được.
Các bạn học đã trấn định chút, nhưng không ngừng nói chuyện.
Tựa hồ làm như vậy, liền có thể quên mất tình hình hiện tại.
Tiếng người ồn ào, người phía sau động tác nhẹ thật sự, mặc dù hắn không phát ra âm thanh, cũng sẽ không bị người nghe được.
“Đừng sợ, ta chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự một chút.” Giang tiên sinh hạ giọng, mở miệng.
Thanh tuyến hắn bình tĩnh, ngữ khí khiêm tốn.
Tuy rằng Giang tiên sinh là một ưu nhã thân sĩ, nhưng hiếm có người biết, hắn cơ hồ đều đi làm nhiệm vụ, không cùng nữ sinh bình thường nói chuyện qua.
Cho nên, lần này hắn tới tìm Diệp Sở nói chuyện, hoàn toàn không rõ phải làm như thế nào.
Giang tiên sinh là sát thủ, hắn quyết định dùng phương thúc hắn am hiểu nhất tới hoàn thành chuyện này.
Việc này đơn giản cực kỳ, đó chính là đem nàng đơn độc đưa tới một nơi yên tĩnh.
Nhưng lần này Giang tiên sinh không giết người, chỉ là đùa chút thôi.
Hắn được người khác gửi gắm, tất nhiên sẽ không xúc phạm tới nàng.
Ngày sau, hắn sẽ hướng Diệp Sở giải thích.
Chỉ mong nàng không cần để ý.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Hoài: Ám Các còn muốn cắm rễ tại Thượng Hải sao?
Giang tiên sinh: Ngươi cùng Diệp Sở có quan hệ gì?
Lục Hoài: Nàng là người của ta.
Dã Miêu: Cảm giác vừa học on vừa edit thật sự rất chột dạ :>.
[ Mạng cũng lag :))) ].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...