Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ


Dịch: Xiaoxin
Hôm sau bà Kiều đưa 50 tệ cho Kiều Nguyên để nó thích ăn gì thì mua cái đó.

Kiều Nguyên hài lòng cầm tiền, dương cầm đắc ý, nhỏ giọng nói: “Chị học hành có giỏi thì mẹ cũng thích tôi nhất.”
Kiều Lam cạn lời trợn trắng mắt.

Đó là mẹ nó, cô cũng chẳng lạ gì.
Kiều Lam còn lạ gì bà Kiều, nhưng không ngờ bà ấy lại đem chủ ý đặt lên người Kiều Lam.

Nếu bây giờ Kiều Lam học giỏi như thế, mà Kiều Nguyên học không lại thì để Kiều Lam mỗi ngày kèm cặp Kiều Nguyên.

Bà không tin Kiều Nguyên không thông minh bằng Kiều Lam.
Bà cụ Kiều hiếm khi không phản đối ý kiến bà Kiều, bà cụ thấy cảm thấy cũng có lý.

Kiều Lam có thể thi tốt như vậy thì sao Kiều Nguyên không được chứ, Kiều Nguyên còn là con trai nữa.
Bà Kiều không nghĩ việc này có gì mà khó khăn, dù sao Kiều Lam vẫn luôn rất nghe lời bà.

Sáng hôm sau Kiều Lam đi học, bà Kiều lắc lư đi ra ngoài, tùy tiện nói với Kiều Lam.
“Sau này buổi chiều đi học về sớm một chút, mỗi tối dạy em con học.”

Bà nói xong đang tính xoay người đi vào trong, thì lại nghe thấy giọng Kiều Lam.
“Con không có thời gian.”
“Làm sao mà không có thời…” Nói được một nửa thì mới nhớ đến Kiều Lam đang đi làm thêm
Bà Kiều nghe nói Kiều Lam đang làm thêm ở một nhà hàng Tây khiến bà vui vẻ không thôi vì bà thấy mấy người đến nhà hàng ăn toàn là kẻ có tiền.

Chị hai Kiều cũng là làm nhân viên nhà hàng mới gả được cho gia đình tốt, bây giờ Kiều Lam cũng làm ở chỗ cao cấp càng làm bà rất hài lòng.
Nhưng bây giờ lại đụng chuyện của con trai, bà Kiều đem Kiều Lam đặt ra sau đầu, mặt xụ mày cau không vui.
“Còn đang đi học mà đi làm thêm cái gì, để người khác biết chẳng phải nghĩ nhà chúng ta thiếu ăn thiếu mặc.

Con đi làm thêm quan trọng hay là chuyện học của em trai quan trọng.

Nhà chúng ta chỉ có nó là con trai, mà bây giờ thành tích của em nó không tốt.

Con là chị mà chẳng lo lắng cho nó chút nào.”
Cô quan tâm làm gì chứ.
Kiều Nguyên xếp hạng từ dưới đếm lên thì liên quan gì đến cô, Kiều Lam vẫn không nhấc đầu lên.
“Con đã nói không có thời gian rồi, mẹ tìm gia sư cho nó đi.”
“Tìm gia sư thì không cần tiền chắc.” Bà Kiều nổi nóng.
“Tiền không phải của con nên làm gì biết đau lòng.”
Kiều Lam cảm thấy thật buồn cười.

Đối với Kiều Nguyên mà cũng có lúc bà Kiều thấy tiếc tiền.
Nếu thấy tiếc tiền mời gia sư.
“Vậy thì cứ để Kiều Nguyên duy trì thành tích như vậy đi.”
Dứt lời, cô không thèm nhìn dáng vẻ há mồm trợn mắt của bà Kiều, xoay người ra khỏi nhà đến trường.
Không khí ở trường học so với chướng khí mù mịt trong nhà vẫn tốt hơn nhiều.
Đàm Mặc vẫn như cũ.

Sau tiết tự học buổi sáng mới đến trường, nhưng hình như cậu ấy đến sớm hơn mọi hôm một chút.
Vẫn đến trường như thường lệ, nhưng cậu nhớ đến bản thân không còn ngồi một mình cuối lớp.

Cậu đã có người bạn cùng bàn tên là Kiều Lam, mỗi ngày đi học đã không còn giống như trước.
Hôm qua giảng bài thất bại, Đàm Mặc có chút canh cánh trong lòng.
Cậu dựa theo tiến độ học tập hiện tại, lấy sách giáo khoa cùng bộ bài tập luyện đề ra ôn lại một lần.

Sau khi ngồi vào chỗ ngồi, cậu muốn mượn Kiều Lam bài tập Vật lí cho nên xoay người hỏi mượn.



Kiều Lam không biết Đàm Mặc muốn làm cái gì, nhưng vẫn đưa vở bài tập cho cậu ấy.
Đàm Mặc mở vở, nhìn vào phần trống chưa làm được của Kiều Lam ở mỗi câu hỏi rồi ghi chép lại.

Sau đó thì đem vở trả lại cho Kiều Lam.
Cậu có thể chuẩn bị trước một chút.

Toàn bộ đều dựa theo chương trình học mà giải bài, như vậy khi giảng bài cho Kiều Lam mới không gặp trở ngại.
Kiều Lam nhìn nét bút xinh xắn của Đàm Mặc, vội nói: “Không cần phiền như vậy đậu.”
Chuyện này, nếu như làm lãng phí thời gian của đối phương thì sẽ tạo ra phiền phức cho họ.

Làm như vậy khiến lương tâm cô có chút bứt rứt, khó chịu.
Đàm Mặc nhìn thẳng vào Kiều Lam, đợi cô nói hết.
“Chuyện này thật sự phiền lắm, cậu còn có việc phải làm nữa, tớ nói không được…”
Kiều Lam suy nghĩ một chút.
“Tớ có thể đi hỏi Bùi Ninh.”
Đàm Mặc giật quyển vở lại.
Cậu giữ chặt quyển vở, môi mím thành một đường thẳng, nói: “Không phiền.”
Kiều Lam nhìn sườn mặt bướng bỉnh của thiếu niên, nhìn hơn nửa ngày rồi mới quay về chỗ ngồi, không so đo với Đàm Mặc nữa.
Cứ như vậy, mấy ngày sau, Kiều Lam cảm nhận được rằng Đàm Mặc giảng bài dễ hiểu hơn Bùi Ninh rất nhiều.
Bởi vì Đàm Mặc đã chuẩn bị bài từ trước cho nên khi giảng lại sẽ không gặp khó khăn.
Bùi Ninh dù gì cũng là học sinh lớp 10, kiến thức so với Kiều Lam cũng không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng Đàm Mặc không như vậy.


Đàm Mặc hiểu biết sâu rộng, cho nên lúc giảng bài sẽ nhiều lúc nói thêm một vài kiến thức bên ngoài.

Những thứ này rất giúp ích cho Kiều Lam sau này.
Còn có một điểm khác biệt rất lớn giữa Đàm Mặc với người khác khi giảng bài.

Đó là cậu sẽ không nói lan man những thứ không liên quan đến bài học.
Ở trong thế giới của bọn họ, sẽ không nói những lời không cần thiết.

Vì thế, lúc giảng bài cho người khác cũng sẽ không nói ra điều vô nghĩa.
Tốc độ giảng bài cũng nhanh hơn Bùi Ninh, chỗ không biết cũng ít hơn Bùi Ninh.
Ngoại trừ lúc Đàm Mặc giảng bài xong, Kiều Lam vẫn chưa hiểu bài, Đàm Mặc sẽ dùng cặp mắt xinh đẹp trầm mặc nhìn cô.
Kiều Lam khóc không ra nước mắt, đáng thương mở miệng.
“Xin lỗi, là do tớ ngốc.”
“Cũng được.” Đàm Mặc nói, nghĩ gì đó rồi bổ sung thêm một câu.
“Không có quá ngốc.”
Tốt hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều.
Kiều Lam:…
Được rồi, vẫn nên nghe tiếp bài giảng.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận