Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ


Dịch: An Linh
Cuối tuần này, đối với học sinh lớp 10 trường THPT trực thuộc đại học mà nói vừa nhàm chán nhưng cũng vừa thú vị.
Kì thi lần trước là vào thứ hai và thứ ba, mọi người còn có thời gian hai ngày để giảm xóc.

Lần này lại thi vào thứ năm và thứ sáu, vừa nghỉ xong quay lại có thể biết được thành tích rồi.
Qúa kích thích.


Thế nên sáng thứ hai đã có rất nhiều bạn học đến sớm hơn so với bình thường, cũng không ở trong lớp mở sách học bài mà đến phòng máy tính trong trường để kiểm tra kết quả.
Đáng tiếc vẫn chưa có.
Mọi người có chút thất vọng, nhưng chưa thất vọng được bao lâu.

Tuy là tổng thành tích chưa có nhưng tất cả bài thi đã được phát xuống.
Buổi sáng vừa mới chào cờ xong, vừa quay lại lớp học đã nhìn thấy một xấp lớn bài thi trên bàn, các bạn học vừa la lớn một tiếng vội xông tới bắt đầu phát bài thi.
Ngoại trừ Ngữ văn sửa bài chậm nhất thì tất cả các môn đều đã có.

Kiều Lam không nhịn được hít một hơi.
Chỉ là chờ đến khi bài thi được phát xuống, Kiều Lam càng thở mạnh hơn.
Cô có dự cảm là bài Vật lí không được cao lắm, nhưng đến lúc nhìn thấy số điểm 107 vẫn có hơi hoảng hốt.
Vừa quay đầu nhìn lại, Bùi Ninh là 116 điểm, nghe thấy người bên cạnh nói Trần Diệu Dương được 121 điểm, lúc này mới chậm rãi thở một hơi.
Người học trội nhất lớp điểm cũng không cao mấy thì càng đừng nói đến người khác.

Nam sinh ngồi phía sau Kiều Lam cầm bài thi 70 điểm của mình mà cả người cũng choáng váng.
Những bài thi được phát xuống sau đó, thành tích so với lần trước thấp hơn rất nhiều.
Môn Toán lần trước trong lớp có ba người đạt điểm tuyệt đối, lần này chỉ có Kiều Lam cao nhất 133 điểm, Trần Diệu Dương thấp hơn Kiều Lam hai điểm, 131.
Không đợi Kiều Lam kịp thở phào, môn Hóa cũng được phát tiếp xuống, Trần Diệu Dương 132, Kiều Lam 123.
Những nỗ lực của Trần Diệu Dương gần đây rốt cuộc cũng không vô ích, tám môn thì có kết quả bảy môn.

Ngoại trừ môn cuối Ngữ văn, tổng điểm so với Kiều Lam cao hơn 12 điểm.
Kiều Lam 873, Trần Diệu Dương 885.
Trần Diệu Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta không tin Ngữ văn của Kiều Lam có thể cao hơn mình 12 điểm.
Bùi Ninh lặng lẽ nhìn Kiều Lam, nhỏ giọng nói: “Trần Diệu Dương dạo này giống như có hơi nghiêm trọng, hạng nhất có thể giữ được không.”
Kiều Lam nhíu mày.


“Hạng nhất tớ nghĩ chắc là không giữ được rồi, nhưng mà cũng chưa chắc thấp hơn Trần Diệu Dương đâu.”
Kiều Lam cảm thấy ngữ văn lần này mình làm rất tốt, biết đâu có thể cao hơn Trần Diệu Dương 12 điểm thì sao.
Bùi Ninh nghe không hiểu ý của Kiều Lam, chưa chắc thấp hơn Trần Diệu Dương nhưng hạng nhất lại không giữ được.

Đây là ý gì vậy, chẳng lẽ ngoài cô và Trần Diệu Dương còn có người được hạng nhất?
Cậu và Tống Dao, điểm của Kiều Lam cũng không cao, càng đừng nói đến Trần Diệu Dương.
Kiều Lam không nói gì, quay đầu nhìn Đàm Mặc ở bên kia.

Vì chào cờ kết thúc sớm mà cậu cũng không có thói quen tự học buổi sáng nên giờ này Đàm Mặc vẫn chưa đến.

Nhưng tại sao không thấy bài thi của Đàm Mặc?
Kiều Lam đang nghĩ ngợi bài thi đi đâu rồi, thì chủ nhiệm lớp bước vào trong tay còn cầm theo mấy bài thi, sự kinh ngạc trên mặt còn chưa kịp cất đi vừa vào lớp đã nhìn sang chỗ Đàm Mặc.
Thấy Đàm Mặc không có ở đây hơi thì có chút thất vọng.

Cho nên để mấy bài thi của Đàm Mặc lên bàn, dặn dò bạn học ngồi phía trước lúc nào Đàm Mặc đến thì nói lại với cậu ấy bảo cậu ấy sang văn phòng bên cạnh.
Bạn học kia “Vâng” một tiếng, bất giác quay đầu lại nhìn thoáng qua bài thi trên bàn Đàm Mặc, không nhìn còn ổn, vừa nhìn thấy thì..
Cmn, ngốc sửng.
Trần Diệu Dương cũng chỉ thi được 121 điểm vật lí, nhưng trên bài thi của Đàm Mặc vậy mà lại là con số 150 điểm to ơi là to.
........
? ? ?
Cái quái gì vậy.
Đột nhiên xoay qua kéo ra một xấp bài thi, mấy người bên cạnh cũng đến góp vui muốn xem thử Đàm Mặc rốt cuộc có thể viết ra được thứ gì.
Kết quả là tất cả mọi người hoàn toàn sửng sốt.
Toán học 150, Hóa học 150, Vật lí 150, Anh văn 148, Địa lí 147........
Từng tiếng từng tiếng, rồi chỉ còn lại những câu cảm thán cùng với tiếng chửi thề của đám học sinh.

Có bạn học nhanh tay cầm máy tính cộng lại bảy môn, cứ tưởng là tính sai nên lại cộng một lần nữa.
Cuối cùng nhìn con số trên máy tính mà ngẩn người.
999, làm tròn là thành 1000.
Bảy môn, cộng lại lần nữa, 999, mà tổng điểm chỉ có 1200!

Đáng sợ nhất chính là, tổng bảy môn cao nhất của Trần Diệu Dương là 885, mà bảy môn của Đàm Mặc so với bảy môn của Trần Diệu Dương cao hơn gần 120 điểm.
Nếu như không phải nhiều lần xác nhận đây chỉ có bảy môn, tất cả mọi người còn tưởng là thiếu mà định cộng thêm một môn.
Choáng váng, hoàn toàn choáng váng, Trần Diệu Dương có điểm số cao nhất, cho dù Ngữ văn thi được 134 điểm cộng vào cũng không quá 1023 điểm, tám môn cộng lại so với bảy môn của Đàm Mặc chỉ nhiều hơn khoảng 20, 30 điểm.
Mà chưa chắc là Trần Diệu Dương đã thi được cao như vậy.
Có lẽ biểu cảm của mấy người này quá khó hình dung nên đám Tần Dương cũng sáp đến xem náo nhiệt, vừa xem xong liền la ầm lên.
“Giả hả, Đàm Mặc thi bảy môn được 1000???”
Ánh mắt kiều Lam lóe sáng, sốc đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, gần như xông ra khỏi chỗ ngồi để chạy đến nhìn, trong lớp đột nhiên yên tĩnh lại.
Kiều Lam dường như cảm giác được gì đó bỗng nhiên quay đầu lại.
Thiếu niên quen thuộc, vẫn như cũ ngồi trên chiếc xe lăn xuất hiện trước cửa phòng học.
Nhưng lại không giống với ngày thường.
Cái đầu tóc khó coi đó cũng không còn che khuất đôi mắt nữa, làn da vẫn nhợt nhạt, ngũ quan tinh tế để lộ trước mặt mọi người, cậu lẳng lặng ngồi trên xe lăn, đôi mắt màu nâu nhạt nhìn các bạn học trong lớp đang kinh ngạc.
Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Kiều Lam.
Cậu đang nhìn cô, có lẽ vì lộ ra cả khuôn mặt nên có chút ngượng ngùng và lúng túng, hàng mi dài vô thức hơi chớp.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận