Lúc đầu Trịnh Cẩm Minh định đưa bọn họ về nhà họ Thẩm, Trịnh Cẩm Hoa để cho anh ấy chờ một lát, cô hái hết đồ ăn trong vườn rau xuống, để cho anh mang về, ngày mai sẽ đi rồi, không hái những rau dưa này ăn cũng uổng phí.
Mạc Văn Tú giúp hái đậu cô ve: "Vườn rau này của con thật tốt.
"Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Mỗi ngày không có chuyện gì làm, liền chăm sóc vườn rau một chút, có thể không tốt được sao? Ngày hôm qua con cũng đưa một ít đến chỗ cô giáo.
”Hái xong rau, Trịnh Cẩm Hoa đặt lên xe bò, giữ anh trai lại ăn cơm, nhưng Trịnh Cẩm Minh bảo còn phải nhanh về trả lại xe bò cho đội sản xuất.
Mạc Văn Tú nói: "Thừa dịp trời còn chưa tối về sớm một chút cũng tốt.
"Tiễn Trịnh Cẩm Minh đi, Trịnh Cẩm Hoa nói: "Mẹ, tối nay chúng ta ăn cá nướng đi? Trời nóng nực, cá không ăn sẽ bị hư.
Lại nói ngày mai chúng ta đi rồi, lại nấu chút mì.
”Mạc Văn Tú ngăn cô lại: "Con ngồi xuống đi, để mẹ làm.
"Trịnh Cẩm Hoa nói: "Con đi lấy mì sợi ra.
"Nói xong cô đi vào phòng lấy hết mì sợi còn dư ra cho Mạc Văn Tú.
Mạc Văn Tú mở ra nhìn một cái, "Mì sợi này thật trắng, buổi trưa mẹ đã muốn nói, mì sợi con đưa về nhà cũng giống cái này à? Con nên giữ cho mình ăn đi, một mình con ăn cho bốn người đó.
"Trịnh Cẩm Hoa khoát tay: "Không sao, ăn xong rồi lại mua nữa, con có cách.
"Mạc Văn Tú nhíu mày: "Con, cái đứa nhỏ này sống mà không có tính toán gì cả, con lấy mì tam hợp kia ra làm ăn đi, còn mì này thì nên giữ lại để con ăn.
"Trịnh Cẩm Hoa cười nói: "Mẹ, ăn hết mình, trong nhà vẫn còn.
"Mạc Văn Tú liếc nhìn cô một cái: "Ngay cả còn cũng phải tiết kiệm, con còn phải ở cữ, chúng ta vẫn nên ăn mì tam hợp đi.
”Trịnh Cẩm Hoa không biết làm sao, chỉ có thể nói với mẹ: "Mẹ, trong nhà không có mì tam hợp, chỉ có mì sợi trắng này thôi, mẹ ăn tạm đi.
"Nhà giàu ăn mì sợi còn có thể nói ăn tạm, Mạc Văn Tú không nghĩ ra được cái gì mới là ăn tạm, nếu không có mì tam hợp, bà cũng không xoắn suýt nữa, cầm chậu ra sân rửa rau.
Cũng không thể chỉ ăn mì, còn phải ăn kèm thêm chút thức ăn nữa.
Bưng cơm lên bàn, Mạc Văn Tú múc một chén canh cá cho con gái trước, "Mang thai, uống canh cá rất là tốt, Cẩm Hoa ăn nhiều thịt cá một chút.
"Ở bên cạnh Thẩm Thận Hành liếc nhìn vợ, nói: "Bên cạnh bộ đội có sông nhỏ, nếu rảnh anh sẽ đi bắt cá, để cho mẹ hầm canh cá cho em uống.
"Trên mặt Trịnh Cẩm Hoa đầy vẻ tươi cười: "Từ hôm qua anh về, em chỉ ăn thôi, cái gì cũng không làm, còn ăn như vậy khẳng định sẽ mập mất.
"Thẩm Thận Hành sờ cánh tay gầy yếu của cô, lo lắng nói: "Em quá gầy, mập một chút mới tốt, bây giờ em ăn nhiều một chút, mỗi ngày phải ăn cho no, có anh và mẹ ở đây, em không cần lo lắng đến chuyện khác.
”Mạc Văn Tú liếc nhìn con rể, mặc dù hằng năm người con rể này không ở nhà, nhưng đối với con gái lại rất tốt, bà vẫn rất hài lòng, cười nói: "Thận Hành nói đúng, có mẹ và chồng con ở đây, có chuyện gì cũng sẽ do chúng ta lo, con chăm sóc mình cho thật tốt là được rồi.
"Trịnh Cẩm Hoa cười hai tiếng: "Vậy thì tốt, cũng để con hưởng phúc mấy ngày, chờ sau khi sinh ba nhóc này ra, dù cho muốn trộm lười biếng cũng không được.
"Sau khi lại ăn một bữa no nê, bọn họ bắt đầu thu dọn đồ đạc sáng mai sẽ phải đi rồi, Thẩm Thận Hành thấy trên đất bao lớn bao nhỏ, suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ thời tiết nóng, tạm thời không cần dùng đến chăn, ngày mai chúng ta mang chăn đến bưu điện gửi, anh đi nói một tiếng với đội sản xuất, ngày mai mượn xe bò dùng nửa ngày.
"Trịnh Cẩm Hoa gật đầu một cái: "Nhà mình còn có táo đỏ và kẹo, anh mang một ít đi qua đi.
""Được.
"Trịnh Cẩm Hoa đưa mắt nhìn Thẩm Thận Hành đi ra ngoài, nhìn gà mẹ nằm trong ổ, lại nhìn về phía mẹ mình: "Con gà này thì phải làm sao đây? Lúc đầu nên đưa cho anh ba mang về nuôi, đây là gà còn đẻ trứng đó.
"Mạc Văn Tú suy nghĩ một chút: "Trong nhà không nuôi nhiều gà như vậy được, nếu không tối nay giết hầm ăn, thân thể của con cần bồi bổ.
"Con gái mang thai ba nên bồi bổ thật tốt, bà cũng không khuyên con gái đưa gà cho mẹ chồng, bà không có tốt bụng như vậy, nếu mẹ chồng của con gái đối với con gái tốt, bà không ngại làm một người tốt, nhưng người mẹ chồng của con gái này ngay cả chuyện con dâu sinh con cũng không quan tâm không hỏi thăm, đưa gà cho bà ta, nghĩ đẹp lắm.
"Vậy giết gà nấu canh đi.
" Cũng đã lâu chưa ăn canh gà mái, cô cũng thèm, "Chờ Thận Hành về để cho anh ấy giết, chúng ta nấu nước trước đã.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...