Dịch bởi : littlebibi , kuisuira ( krfilm.net)
Edit : kuisuira
Stefan ngạc nhiên khi thấy Bà Flowers đang chờ họ trở về từ chuyến picnic. Và, cũng thật khác thường khi những điều bà ấy nói lại chẳng liên quan gì đến khu vườn của bà.
“Có một lời nhắn gửi đến cho hai người ở tầng trên”- bà nói, hất đầu về phía chiếc cầu thang hẹp – “Đó là lời nhắn của một gã trẻ tuổi, tóc đen – anh ta trông hơi giống cậu. Anh ta chẳng nói lời nào với tôi. Chỉ hỏi chỗ để lại lời nhắn.”
Elena hỏi : “Gã tóc đen? Damon?”
Stefan lắc đầu: “Anh ta muốn gì khi để lại lời nhắn cho anh cơ chứ? ”
Anh để Elena ở lại với bà Flowers và vội vàng đi lên cái cầu thang ngu ngốc, ngoằn ngoèo đó. Ở đầu cầu thang, anh tìm thấy một mảnh giấy bị chèn dưới cánh cửa.
Đó là một tấm card Thinking of You, không phong bì. Stefan – người hiểu rõ anh trai mình, nghi ngờ tấm thiệp đã được thanh toán – ít ra là bằng tiền mặt. Bên trong, là dòng chữ được viết bằng nét bút to, đen đậm:
KHÔNG CẦN CÁI NÀY.
THÁNH STEFAN CŨNG BIẾT.
TỐI NAY GẶP ANH DƯỚI GỐC CÂY
CHỖ CON NGƯỜI HAY TÔNG VÀO.
KHÔNG ĐƯỢC TRỄ HƠN 4:30 SÁNG.
ANH SẼ ĐƯA TIN TỨC CHO CHÚ.
D.
Đó là tất cả…ngoại trừ một địa chỉ web.
Vốn dĩ Stefan có ý định vứt tờ giấy ghi chú vào sọt rác nhưng rồi sau đó cơn tò mò bắt đầu tấn công anh. Anh bật máy tính, vào thẳng website đó, và ngồi xem. Được một lúc, chẳng có gì xảy ra. Sau đó, bắt đầu xuất hiện những chữ cái màu xám đen trên phông nền đen của màn hình. Đối với con người, lẽ ra trên màn hình chỉ hiện lên toàn chỗ trống. Còn đối với vampire, với thị giác nhạy bén hơn người của mình, màu xám trên nền đen tuy có hơi nhợt nhạt nhưng vẫn có thể thấy rõ.
Cảm thấy chán chường trước những viên lapis lazuli?
Muốn có một kỳ nghỉ ở Hawaii?
Những món ăn cũ mèm giống nhau đến phát ngán?
Hãy đến thăm Shi no Shi.
Stefan bắt đầu đóng trang web, nhưng có một cái gì đó ngăn anh lại. Anh ngồi xuống và nhìn chằm chằm vào mục quảng cáo bé tí trông có vẻ khá kín đáo nằm ngay dưới bài thơ, cho đến khi anh nghe tiếng Elena gõ cửa. Anh nhanh chóng đóng máy lại và đi tới cầm lấy giỏ trái cây trên tay cô. Anh không nói gì về tờ ghi chú và anh những gì anh đã thấy trên màn hình vi tính. Nhưng khi màn đêm buông xuống, anh lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
“Oh, Stefan, anh làm gãy xương em mất! Anh làm em không thở được đấy!”
“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn ôm lấy em.”
“Được rồi, em cũng muốn ôm anh mà.”
“Cám ơn em, thiên thần của anh.”
*
Trong căn phòng với mái trần cao vút, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng. Một bên cánh cửa sổ để mở, mặc cho ánh trăng chiếu vào. Trên bầu trời, thậm chí khi mặt trăng kia dường như muốn lẻn đi trong nỗi khiếp đảm, thì ánh trăng sắc nhọn của nó vẫn in dấu trên sàn gỗ khô cứng.
Damon mỉm cười. Anh đã có một ngày dài, nghỉ ngơi và bây giờ điều anh mong muốn chính là một đêm đầy thú vị.
Vượt qua cánh cửa không dễ dàng như anh tưởng. Khi đến nơi dưới lốt một chú quạ đen khổng lồ, bóng loáng, anh hy vọng mình có thể giữ thăng bằng trên ngưỡng cửa và biến hình thành con người để mở cánh cửa ra. Thế nhưng trên ô cửa có đặt bẫy – nó được nối kết bởi Sức Mạnh với một trong những người ngủ bên trong. Damon lúng túng bước qua, tự rỉa lông một cách hằn học, sợ rằng sẽ gây ra bất kỳ áp lực nào trên liên kết mỏng manh đó, rồi bỗng nhiên có một vật gì đó xuất hiện bên cạnh anh trong một tiếng vỗ cánh.
Có vẻ như chưa bao giờ có một con quạ nào như thế “góp mặt” trong bất kỳ quyển sách nào của các nhà “điểu cầm học” . Đó là một con quạ có bộ lông bóng mượt vừa đủ, nhưng đôi cánh lại nhuốm màu đỏ tươi, và một cặp mắt vàng rực.
Damon hỏi : “Shinichi?”
“Còn ai vào đây nữa?” – tiếng trả lời phát ra khi cặp mắt vàng rực hướng về phía anh – “Ta thấy ngươi đang gặp rắc rối. Nhưng ta có thể giúp. Ta sẽ làm cho họ ngủ thật sâu để ngươi có thể cắt đứt sợi dây liên kết.”
“Đừng!”, Damon vội kêu lên – “Nếu ngươi tác động vào họ quá nhiều, Stefan sẽ—
”
Câu trả lời vang lên với âm vực êm dịu : “Stefan chỉ là một thằng nhóc thôi, nhớ chứ? Hãy tin ta. Ngươi thực sự tin ở ta, đúng không?”
Và mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ và chính xác, hệt như những điều mà con quạ sặc sỡ “thần thông quảng đại” vừa nói lúc nãy. Mọi người ở trong đang ngủ say như chết, và sau đó, họ vẫn tiếp tục ngủ say như thế.
Một lúc sau, ô cửa sổ mở ra, Damon biến thành thành người và đi vào trong. Em trai anh và…và cô ấy…người mà anh vẫn hằng dõi theo…nàng đang nằm ngủ, mái tóc vàng óng ả của nàng xõa thẳng trên gối và vắt lên cả thân thể đứa em trai anh.
Damon miễn cưỡng hướng ánh nhìn sang chỗ khác. Có một chiếc máy tính cỡ trung, lỗi thời được đặt trên chiếc bàn ở góc phòng. Anh bước tới đó, không một chút do dự, anh mở nó ra. Hai con người trên chiếc giường vẫn không hề nhúc nhích.
Files ư…aha. Là nhật ký. Cái tên nghe mới “nguyên thuỷ” làm sao. Damon mở nó ra và nghiên cứu nội dung.
“ Nhật ký thân yêu ,
Sáng nay mình thức dậy và – điều kỳ diệu trong những điều kỳ diệu – một lần nữa, mình được trở lại là chính mình. Mình có thể đi đứng, nói chuyện, uống nước, và tè dầm (Well, mình vẫn chưa làm thế, nhưng mình chắc rằng nếu cố gắng mình sẽ làm được thôi )
Mình đã trở lại.
Thật là một chặng đường địa ngục.
Mình đã chết, nhật ký thân yêu à, mình thật sự đã chết,và rồi sau đó chết đi một lần nữa như một vampire. Và đừng mong mình giải thích điều gì đã xảy ra vào thời khắc đó – tin mình đi; bạn phải ở đó mới được.
Điều quan trọng ở đây là, mình đã ra đi, nhưng bây giờ mình lại một lần nữa quay về – và oh, người bạn kiên nhẫn của mình ơi, người bạn đã gìn giữ biết bao bí mật của mình từ thời mẫu giáo…mình rất vui vì đã trở lại đây.
Một mặt, mình sẽ không bao giờ có thể ở bên cạnh dì Judith hay Margaret được nữa. Họ nghĩ rằng có lẽ mình sớm “yên nghỉ trong thanh thản” với các thiên thần. Nhưng mặt khác, mình có thể sống với Stefan.
Đây chính là sự đền bù cho tất cả những gì mình đã trải qua – mình không biết làm thế nào để có thể bù đắp cho những ai đã từng vì mình mà phải đi qua cánh cửa địa ngục. Oh, mình mệt rồi và có lẽ không có vấn đề gì nếu mình nói rằng – mình muốn tận hưởng một đêm thao thức với tình yêu của mình.
Mình rất hạnh phúc. Chúng mình đã có một ngày tuyệt vời, với tình yêu và cả tiếng cười, được nhìn thấy gương mặt của bạn bè khi họ thấy mình còn sống! (Và không hề mất trí như những gì mình đã thể hiện suốt trong mấy ngày qua. Thành thật mà nói,bạn hãy nghĩ rằng có lẽ Linh hồn bầu trời vĩ đại Inna đã thả mình về với những mảnh vụn linh hồn theo đúng trật tự cũ .Oh,well.)
Yêu bạn,
Elena ”
Đôi mắt của Damon nóng lòng đọc lướt qua những dòng này. Anh đang tìm một thứ gì đó hoàn toàn khác. Ah, đúng rồi. Giống như cái này đây:
“Elena yêu quý của anh,
Anh biết thế nào rồi em cũng sẽ tìm ở đây, sớm hay muộn rồi cũng thế. Anh hy vọng em sẽ không bao giờ phải đọc điều này. Nếu em đang đọc những dòng này, thì chứng tỏ Damon chính là kẻ phản bội, hay là có một điều khủng khiếp khác đã xảy ra…”
“Kẻ phản bội ư? Nghe hơi nặng đấy”- Damon nghĩ, cảm thấy bị tổn thương, nhưng đồng thời cái quyết tâm thực hiện kế hoạch này lại càng bùng cháy dữ dội hơn.
“…Tối nay anh sẽ đi vào rừng để nói chuyện với anh ấy – Nếu anh không trở về, em sẽ biết mình nên bắt đầu câu hỏi từ đâu.
Sự thật là anh không thể hiểu được một cách chính xác tình huống lúc này. Mới sáng nay, Damon đã gởi cho anh một tấm thiệp với một địa chỉ web trên đó. Anh đã để tấm card đó bên dưới chiếc gối của em, em yêu…”
“Oh chết tiệt” – Damon thầm nghĩ. Thật khó khăn để lấy lại tấm thiệp mà không đánh thức cô ấy. Nhưng anh bắt buộc phải làm như vậy.
“..Elena, truy cập vào địa chỉ web này. Em sẽ phải điều chỉnh độ sáng nhất của màn hình bởi trang web này được tạo ra dành riêng cho đôi mắt của vampire. Theo những gì trên đường link nói thì có một nơi được gọi là Shi no shi – nếu dịch cho văn vẻ chút thì nó được gọi là Cái Chết của Cái Chết – đó là nơi họ có thể loại bỏ lời nguyền đã ám ảnh anh trong gần nửa thiên niên kỷ nay. Họ có thể áp dụng ma thuật và khoa học kết hợp để chuyển hóa vampire thành đàn ông và phụ nữ , thành những chàng trai và thiếu nữ.
Nếu thực sự họ có thể làm điều đó thì Elena à , chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi với cuộc sống của con người bình thường. Đó là tất cả những gì anh mong muốn trong cuộc đời này.
Anh muốn điều đó.Anh muốn có một cơ hội để đứng trước mặt em với tư cách là một con người biết thở , biết ăn bình thường.
Nhưng đừng lo.Anh chỉ đi nói chuyện với Damon về điều này thôi. Em không cần phải bảo anh ở lại . Anh sẽ không bao giờ để em lại với tất cả những chuyện đang diễn ra ở FellChurch. Những chuyện đó quá nguy hiểm cho em , đặc biệt là với dòng máu và sức mạnh mới của em.
Anh nhận ra rằng anh đang tin tưởng Damon hơn những gì anh nên tin.Nhưng có một điều anh chắc chắn : anh ta sẽ không bao giờ làm hại em.Anh ta yêu em.Làm thế nào anh ta có thể cưỡng lại điều đó?
Dù sao thì ít nhất anh cũng phải gặp anh ta theo kế hoạch – gặp một mình và tại một địa điểm xác định trong khu rừng. Và chúng ta sẽ biết…
Như anh đã nói , nếu em đang đọc bức thư này , có nghĩa là có điều gì đó tồi tệ đã xảy ra. Hãy tự bảo vệ bản thân,tình yêu của anh.Đừng sợ hãi. Hãy tin vào bản thân em và tin vào những người bạn của em.Họ có thể giúp em.
Anh tin vào bản năng bảo vệ em của Matt , sự phân tích của Meredith và trực giác của Bonnie. Hãy khiến họ ghi nhớ những điều đó.
Anh hi vọng em sẽ không bao giờ phải đọc những điều này,
,với tất cả tình yêu , trái tim và linh hồn của anh ,
Stefan.
P/s.Trong mọi trường hợp , có 20000 đô được chia thành các tờ 100 đô cất dưới tấm ván sàn thứ hai tính từ bức tường dọc theo giường ngủ. Hiện giờ chiếc ghế tựa đang ngự bên trên tấm ván đó.Em sẽ dễ dàng nhìn thấy khe nứt nếu em dịch chuyển chiếc ghế.”
Damon cẩn thận xóa tất cả từ ngữ trong file đó.Và rồi , với một cái nhếch mép, anh cẩn thận,im lặng gõ những từ ngữ mới với ý nghĩa hoàn toàn khác xa. Anh đọc lại một lượt và nở nụ cười tuyệt vời thường lệ. Anh luôn tưởng tượng việc mình là một nhà văn ; dù không qua trường lớp đào tạo nào nhưng anh cảm thấy anh có năng khiếu đặc biệt về khoản này.
“Và như thế bước một đã hoàn thành” – Damon thầm nghĩ trong lúc lưu tập tin có chứa những từ ngữ của anh thay vào tập tin của Stefan.
Rôi, không một tiếng động,anh bước lại gần nơi Elena đang ngủ,nép mình vào Stefan trên chiếc giường hẹp .
Giờ đến bước hai .
Chậm rãi,rất chậm rãi,Damon luồn những ngón tay của mình vào phía dưới chiếc gối của Elena. Anh có thể cảm nhận được mái tóc của Elena và những nơi chúng tràn ra trên mặt gối , dưới ánh trăng , cảm nhận được cả nỗi đau nhức nhối từ trong lồng ngực mình hơn là từ những chiếc răng nanh. Dò dẫm từng inch phía dưới chiếc gối , anh tìm kiếm thứ gì đó trơn láng.
Elena thì thầm trong giấc ngủ và đột ngột quay người lại. Damon thiếu tí nữa đã nhảy vụt về sau , nhưng đôi mắt Elena vẫn nhắm chặt, hàng lông mi in bóng lưỡi liềm nhàn nhạt trên đôi má .
Giờ cô đang đối mặt với anh , nhưng thật lạ là Damon không cảm thấy bản thân đang tìm kiếm dấu vết của những mạch máu xanh xanh trên nền da mịn màng , trơn láng của cô.Anh thấy mình đang chăm chú nhìn một cách đói khát vào đôi môi hơi hé mở của cô. Chúng thật là…gần như không thể cưỡng lại. Kể cả trong giấc ngủ, chúng vẫn có màu của những cánh hoa hồng, hơi ẩm , và mời gọi như thế….
Mình có thể làm điều đó thật nhẹ nhàng.Cô ấy sẽ không bao giờ biết được.Mình có thể , mình biết là mình có thể.Không gì có thể cản được mình tối nay.
Và đương lúc anh đang cúi xuống lại gần cô ấy, những ngón tay của anh chạm vào bề mặt tấm thiệp.
Thứ đó dường như đã lôi anh ra khỏi thế giới ảo mộng. Anh đang nghĩ cái quái gì vậy ? Mạo hiểm mọi thứ và tất cả kế hoạch cho..một nụ hôn? Sẽ còn cả đống thời gian cho những nụ hôn —và những thứ khác,những thứ quan trọng hơn nhiều sau đó.
Anh rút tấm thiệp nhỏ khỏi phần dưới gối và nhét nó vô túi.
Rồi anh hóa thành quạ và biến mất từ khung cửa sổ.
*
Từ lâu Stefan đã hoàn thiện nghệ thuật ngủ của mình chỉ trừ thời điểm này , khi anh thức dậy và liếc nhìn chiếc đồng hồ phía trên bệ lò sưởi , xác nhận bây giờ là 4 giờ sáng.
Anh không muốn đánh thức Elena.
Anh mặc quần áo mà không gây ra tiếng động rồi thoát ra ngoài đúng bằng lối cửa sổ anh trai anh vừa dùng với hình dạng một con chim ưng.Ở đâu đó bên trong anh chắc chắn rằng Damon đã bị biến thành một tên ngốc và một con rối bởi kẻ nào đó sử dụng malach .Và Stefan – vẫn tràn đầy sức mạnh nhờ máu của Elena , cảm thấy anh có nghĩa vụ phải ngăn chặn chúng.
Mẩu giấy nhắn Damon đem đến đã dẫn đường cho anh đến cái cây nơi mọi người gặp tai nạn . Có lẽ Damon đã tiếp tục ghé thăm nơi đó cho tới chừng nào anh ta truy đuổi được lũ rối malach tới chỗ kẻ thao túng của chúng.
Anh bay,trôi nổi và suýt thì làm một con chuột lên cơn đau tim khi đột ngột hạ xuống chỗ nó trước khi bật lên ,bay hướng về phía bầu trời lần nữa.
Và rồi , đương lúc vẫn trôi nổi giữa từng không , anh nhìn thấy dấu vết chiếc ô tô đâm vào cái cây để lại . Anh chuyển hóa từ hình hài một con diều hâu hùng dũng trở thành người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc đen,gương mặt nhợt nhạt và đôi mắt xanh lá mạnh mẽ.
Anh đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng như một bông tuyết và liếc nhìn mọi hướng,sử dụng tất cả giác quan vampire của mình để kiểm tra vùng đất. Anh không cảm thấy thứ gì giống như một cái bẫy ; không có sát ý , chỉ có mỗi quang cảnh không thể nhầm lẫn để lại do hành vi bạo lực của đám cây. Anh giữ nguyên hình dạng con người để trèo lên cái cây mang dấu hiệu của anh trai anh.
Anh không cảm thấy ớn lạnh khi trèo lên cành sồi nơi anh trai anh đã tựa vào khi vụ tai nạn xảy ra ngay dưới chân anh ta . Anh có quá nhiều máu của Elena chảy trong mình để cảm thấy lạnh.Nhưng anh e rằng khoảng rừng này có vẻ rất lạnh ; như thể có thứ gì đó đã khiến nhiệt độ trở nên như thế. Nhưng tại sao? Anh vốn quen thuộc với các dòng sông và những cánh rừng xuyên qua Fell Church , vậy tại sao lại không biết đến sự hiện diện của chúng ? Dù chúng là gì đi nữa , cuối cùng chúng cũng phải bộc lộ bản thân trước anh nếu chúng muốn tồn tại ở Fell Church này. “Vậy sao chúng còn chờ đợi ?” – anh tự hỏi trong lúc ngồi xổm trên chạc cây.
Anh đã cảm thấy sự hiện diện của Damon từ rất sớm so với những gì các giác quan của anh có thể làm trước cái ngày được Elena chuyển hóa , và anh giữ mình không nao núng. Thay vào đó , anh xoay lưng đối diện với thân cây và phóng mắt quan sát. Anh có thể cảm thấy Damon đang phóng đến gần, ngày càng nhanh hơn , ngày càng mạnh mẽ hơn – và rồi Damon sẽ tới bên , đứng cạnh anh , nhưng anh ta đã không làm thế.
Stefan cau mày .
“Lúc nào cũng đáng để nhìn lên , em trai à,” – một giọng khuyên nhủ đầy quyến rũ vang lên phía trên anh , sau đó Damon – kẻ đang bám lấy cái cây như một con thằn lằn , thực hiện một cú bay vòng về phía trước và tọa trên chạc cây của Stefan .
Stefan không đáp lại mà chỉ quan sát người anh trai. Cuối cùng anh lên tiếng:
“Tinh thần anh có vẻ tốt quá ha .”
“Anh vừa có một ngày đã đời ” – Damon đáp – “Anh có nên kể cho chú nghe tên của họ không nhỉ? Có Elizabeth cô nàng bán thiệp chúc mừng này, và cô bạn yêu quí Damaris có chồng làm việc ở Bronston , còn cả Teresa bé bỏng trẻ trung làm tình nguyện ở thư viện , và còn…”
Stefan thở dài – “Đôi lúc tôi nghĩ là anh có thể nhớ được tên của từng cô gái mà anh hút máu trong cả cuộc đời nhưng anh lại thường quên mất tên của tôi ”
“Vớ vẩn…em trai.Giờ , kể từ khi Elena chắc chắn đã giải thích cho chú điều gì đã xảy ra khi anh cố cứu Bonnie – cô phù thủy bé nhỏ của chú , anh cảm thấy chú nợ anh một lời xin lỗi.”
“Và kể từ khi anh gửi cho tôi mẩu nhắn mà tôi chỉ có thể hiểu là một lời khiêu khích thì tôi thực sự cảm thấy anh nợ tôi một lời giải thích.”
“Xin lỗi trước đã ” – Damon bật lại. Và rồi, anh tiếp tục với một giọng điệu kéo dài đầy kiên nhẫn – “Anh chắc là chú nghĩ mọi thứ đã quá đủ tồi tệ kể từ khi chú hứa với Elena khi cô ấy đang hấp hối rằng chú sẽ chăm sóc anh – mãi mãi.Nhưng có vẻ như chú chưa bao giờ nhận ra là anh cũng đã lập lời hứa tương tự như vậy, và chính xác anh không phải tuýp người có thể chăm sóc ai đó.Giờ với sự thực là cô ấy không còn “chết” nữa, có lẽ chúng ta chỉ cần quên đi việc đó.”
Stefan thở dài lần nữa – “Được rồi , được rồi.Tôi xin lỗi. Tôi đã sai rồi.Tôi không nên tống cổ anh ra ngoài như thế. Như vậy đủ chưa?”
“Anh không chắc chú thực có ý xin lỗi. Lại một lần nữa, thêm cảm xúc vào —”
“Damon,thề có Chúa cái trang web đó là cái gì vậy?”
“Oh,anh tưởng nó rõ ràng hơn thế chứ ; họ đặt các màu có tông gần giống nhau để chỉ có vampire hoặc phù thủy hoặc những thứ đại loại thế có thể đọc và loài người sẽ chỉ nhìn thấy trang trắng .”
“Nhưng làm sao anh tìm ra nó?”
“Chút nữa anh sẽ nói chú biết.Nhưng thử nghĩ về điều đó đi em trai. Chú và Elena – tận hưởng tuần trăng mật hoàn hảo bé nhỏ , rồi cũng chỉ là thêm hai con người vào cái thế giới đã đầy nhóc người này. Chú càng muốn đi sớm bao nhiêu, chú càng có thể hát bài “ Ding dong , cái xác đã chết!” sớm bấy nhiêu mà thôi.”
“Tôi vẫn muốn biết làm thế nào anh lại dạo trúng cái web đó.”
“Thôi được rồi .Anh khai hết : Anh bị dính với thời đại công nghệ thông tin này. Anh có một website riêng. Và một người phụ nữ trẻ rất hữu dụng đã liên lạc với anh để coi anh có đúng là “thứ” mà anh đã nói trên web hay anh chỉ là một tên với những ý tưởng điên rồ. Anh nhận thấy thông tin đó phù hợp với chú.”
“Anh—một trang web? Tôi không tin được—”
Damon gạt phắt anh đi – “Anh tin vào thông tin đó bởi anh đã từng nghe về nơi đó – Shi no Shi.”
“Cái chết của cái chết – nó là vậy”
“Đó là cách nó phiên âm với anh.” – Damon tung một nụ cười 1000 kilowat hướng vào Stefan , ngó anh chăm chú cho tới khi Stefan phải ngoảnh mặt đi với cảm giác như thể suýt nổ tung dưới ánh mặt trời vì không mang nhẫn.
“Sự thực là” – Damon tiếp tục trò chuyện – “Anh đã mời một người đến để giải thích mọi thứ cho chú.”
“Anh đã ..CÁI GÌ CƠ ?”
“Đáng lẽ hắn ta phải có mặt ở đây chính xác lúc 4 giờ 44 .Đừng trách anh về chuyện thời gian , thời điểm đó đặc biệt với hắn thì phải.”
Và rồi , với một tiếng động cực nhỏ và hiển nhiên không mang chút năng lượng nào có thể khiến Stefan nhận ra , có thứ gì đó đáp xuống chạc cây phía trên họ rồi từ tự hạ xuống,biến hình như nó đã từng làm trước đây .
“Thứ đó” ,trên thực tế lại là một người thanh niên trẻ với mái tóc màu đen nhưng phần chóp lại đỏ rực và đôi mắt màu vàng tĩnh lặng.Khi Stefan vòng đến trước mặt hắn , hắn giơ hai tay lên đầu – biểu hiện vô hại và đầu hàng.
“Ngươi là thứ quái quỉ gì vậy?”
“Ta là ‘thứ quái quỉ’ Shinichi” – gã thanh niên đáp lại tỉnh bơ – “Nhưng,như ta đã nói với anh trai ngươi,hầu hết mọi người đơn giản gọi ta là Shinichi.Đương nhiên điều đó cũng tùy thuộc vào ngươi.”
“Và ngươi biết mọi thứ về Shi ni shi?”
“Không ai biết về nó cả.Đó là một địa điểm – và là một tổ chức.So với nó ta rất nhỏ bé bời vì..”- trông Shinichi có vẻ xấu hổ – “..well,ta đoán vì ta chỉ thích giúp đỡ mọi người.”
“Và giờ ngươi muốn giúp đỡ ta?”
“Nếu ngươi thực sự muốn trở thành con người..Ta biết một cách.”
“Có lẽ tôi nên để hai người nói chuyện với nhau ? ” – Damon lên tiếng – “Ba người đã là một đám đông rồi ,đặc biệt là trên cái chạc cây này.”
Stefan liếc anh sắc lẻm “Nếu anh có ý định dù là mơ hồ nhất về chuyện dừng chân ở khu nhà trọ…”
“Với Damaris đang sẵn sàng chờ đợi anh ấy à ? Nghiêm túc xíu đi em trai.” – Và Damon biến thành dạng quạ ngay trước khi Stefan có thể bắt anh ta phải hứa.
Elena trở mình , máy móc sờ soạng để tìm kiếm một thân thể ấm áp nằm bên.Nhưng những gì ngón tay cô tìm thấy chỉ là một chỗ lún,lạnh lẽo với hình dạng của Stefan . Đôi mắt cô mở bừng . “Stefan?”
Sự yêu thương.Đó là điều quá tuyệt vời hội tụ chỉ ở một con người.Anh ấy luông biết khi nào cô sắp thức dậy.Và anh ấy hẳn đã xuống lầu để lấy bữa sáng cho cô – Mrs.Flower luôn có đồ ăn được hâm nóng sẵn sàng dành cho anh ấy khi xuống tới nơi(điều ấy chỉ càng chứng tỏ bà là một phù thủy trong dáng vẻ người da trắng)- và Stefan sẽ đem một chiếc khay lên.
“Elena” – cô lên tiếng , kiểm tra giọng chỉ để nghe thấy mình đang nói – “Elena Gilbert , mày đã có quá nhiều những bữa sáng trên giường rồi” . Cô xoa bụng . Phải , chắc chắn cô cần luyện tập chút ít .
“Được rồi” – cô tiếp tục tự nói ra ngoài – “ Hãy bắt đầu với việc thở đều và vặn mình .Tiếp đó là co duỗi nhẹ nhàng .Nhưng tất cả điều này..” – cô nghĩ – “..có thể đặt sang một bên khi Stefan xuất hiện.”
Nhưng Stefan đã không xuất hiện kể cả khi cô thấy mệt mỏi sau bài vận động kéo dài trọn một tiếng đồng hồ.
Và anh ấy đã không xuất hiện để mang lên, dù chỉ một tách trà.
Anh ấy đâu rồi ?
Elena nhìn ra ngoài khung cửa sổ và bắt gặp bóng dáng Mrs.Flower bên dưới.
Trái tim Elena đã bắt đầu đập gấp kể từ khi cô luyện tập bài aerobic của mình và vẫn chưa có dấu hiệu chậm lại.Bắt đầu một cuộc đối thoại với Mrs.Flower dường như là chuyện bất khả thi khi cô hét vọng xuống : “Mrs.Flower ? ”
Và , không như dự đoán , người phụ nữ ngừng phơi quần áo và nhìn lên : “Đây rồi ,chuyện gì vậy Elena yêu quí ? ”
“Stefan ở đâu ạ ? ”
Dãy đồ phơi bay phấp phới xung quanh Mrs.Flower và che khuất bà.Khi chúng ngừng lay động, người phụ nữ đã biến mất.
Nhưng Elena vẫn để mắt theo dõi chếc giỏ đựng đồ giặt.Nó vẫn ở đó.Cô kêu lên : “Đừng đi!” rồi vội vàng mặc quần bò cùng chiếc áo sơ mi xanh biển mới của mình.Sau đó, cô vội vàng nhảy cóc xuống cầu thang và vào khu vườn sau nhà.
“Mrs.Flowers!”
“Ừ,có chuyện gì vậy Elena yêu dấu?”
Elena có thể thấy bà lóng thoáng giữa hàng yard vải trắng đang bay phấp phới : “ Bác có thấy Stefan không ạ?”
“Sáng nay thì không cô bé à”
“Không một chút nào ạ?”
“Ta thường thức dậy vào lúc bình minh.Xe của anh ta rời đi sau đó và vẫn chưa quay lại.”
Giờ trái tim Elena đang thực sự đập dồn. Cô luôn lo lắng một chuyện giống thế này. Cô hít vào một hơi thật sâu và chạy một lèo trở lên cầu thang.
Giấy nhắn,giấy nhắn….
Anh ấy sẽ không bỏ cô mà không để lại lời nhắn.Và không có mảnh giấy nhắn nào trên gối của anh ấy.Cô nghĩ đến một chiếc gối khác.
Bàn tay cô điên cuồng mò mẫm phía dưới gối , và dưới cả chiếc gối của anh. Đầu tiên cô không lật những chiếc gối lên vì cô mong đến chết đi được sẽ có lời nhắn để lại dưới chúng – và bởi vì cô sợ phải thấy những gì lời nhắn nói đến.
Cuối cùng , khi rõ ràng là chẳng có thứ gì phía dưới mặt gối hoặc tấm ra trải giường , cô lật chúng lên và ngó vào khoảng trống màu trắng một hồi lâu.Sau đó cô kéo chiếc giường xa khỏi bờ tường , để phòng trường hợp lời nhắn bị rơi bên dưới gầm.
Bằng cách nào đó,cô cảm thấy nếu cô tiếp tục tìm , cô sẽ thấy nó.Chỉ đến cuối cùng ,khi đã lật tung khoảnh giường lên và lần nữa bắt gặp khoảng trống trắng tinh , bàn tay cô mới chịu bỏ cuộc và buông mọi thứ ra.
Và có lẽ điều này lại là điều tốt,bởi nó có nghĩa là Stefan chưa từng đi đâu cả – ngoại trừ sự thực là cô đã để mở cánh cửa tủ quần áo cà cô có thể thấy bó mắc áo đang treo ở đó.
Anh ấy đã mang tất cả quần áo đi .
Và tủ trống không.
Anh ấy cũng mang đi tất cả giầy dép.
Anh ấy không sở hữu nhiều đồ đạc nhưng tất cả những gì cần thiết cho một chuyến đi đã biến mất – và anh ấy cũng biến mất.
Tại sao ? Đi đâu ? Sao anh ấy có thể..?
Kể cả nếu mọi thứ hóa ra là anh ấy đã rời đi để thăm dò một nơi ở mới cho hai người , thì làm sao anh ấy có thể…? Anh ấy sẽ bị trừng trị đích đáng khi quay lại—
—đó là nếu anh ấy quay lại.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương cùng sự sợ hãi khiến nước mắt bất giác hơi trào ra ,lăn xuống gò má , cô suýt gọi cho Meredith và Bonnie cho tới khi chợt nhớ ra một thứ .
Nhật kí của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...