Và Damon đang nói nhẹ nhàng,hầu như không phảng phất chút nghiêm túc nào.
“Một bông hồng cho một cái hôn ,có sao đâu?” - anh hỏi - “Nó được gọi là Ma Thuật Đen,và anh thực sự đã đi ngang qua chỗ đó.Tên cô ta là..là..”
Damon ngừng lại và trong khoảnh khắc, một cái nhìn vẻ hoang mang dữ dội lướt qua gương mặt anh.Rồi anh mỉm cười,nhưng đó là nụ cười của kẻ nắm thế chủ động - nụ cười chói lóa mà anh bật lên rồi tắt đi ngay trước khi bạn chắc chắn là mình đã thấy nó.Elena ngửi thấy mùi của rắc rối.Phải rồi ,Damon vẫn chưa nhớ được cho đúng tên của Matt,nhưng cô chưa từng thấy anh quên tên của một cô gái mà anh đang thực sự nhớ lại.Đặc biệt là chỉ vài phút sau khi anh vừa “ăn” cô ta.
“Lại là Shinichi chăng ?” - Elena nghi ngờ.Có phải hắn vẫn đang lấy đi những ký ức của Damon - mà chỉ những ký ức nổi bật thôi ? Nhưng là loại ký ức máu me,tốt đẹp hay tồi tệ ?Elena biết bản thân Damon cũng đang nghĩ điều tương tự.Đôi mắt đen của anh đang âm ỉ cháy.Damon đang tức giận - nhưng có cả một khoảng hở xác thực trong cơn thịnh nộ của anh ấy.
Không nghĩ ngợi gì,Elena đặt hai tay cô lên cánh tay Damon.Cô phớt lờ bông hồng,ngay cả khi anh đang dùng nó để lướt dọc theo gò má cô .Cô gắng nói thật bình tĩnh : “Damon,chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?”
Đó là lúc Matt bước đến.Chạy thì đúng hơn.Cậu vượt qua mê cung của những chiếc xe,vọt qua chiếc SUV màu trắng có cái lốp xẹp lép và kêu lên “Này mọi người,chiếc Prius đó...”
Và rồi cậu đứng sững .
Elena biết điều cậu đang thấy: Damon đang mơn man gò má cô với bông hồng trong khi cô thì thành thục vòng tay ôm lấy anh.Cô buông tay Damon ra,nhưng cô không thể quay người rời khỏi anh vì chiếc ô tô ngay sau lưng.
“Matt” - Elena lên tiếng,nhưng rồi cứ kéo dài âm tiết đó.Cô đã định nói là ‘Không phải như cậu thấy đâu.Chúng mình không có đang âu yếm nhau.Mình thực sự không có đụng vào anh ấy mà.’ Nhưng thực ra mọi chuyện lại thật như thế.Cô quan tâm đến Damon;cô đang cố gắng để chạm đến cõi lòng anh...
Một cơn rùng mình nhỏ chạy qua,lặp đi lặp lại như thể tia mặt trời sắc nhọn bắn qua cơ thể không được bảo vệ của một vampire.
Cô quan tâm đến Damon.
Cô thực sự cảm nhận như thế.Ở bên anh thật khó khăn vì họ giống nhau về quá nhiều mặt.Cứng đầu,mỗi người đều muốn mọi việc như ý mình,đam mê,thiếu kiên nhẫn...
Cô và Damon là giống nhau.
Những cơn shock nhỏ chạy qua Elena và toàn bộ cơ thể cô cảm thấy yếu ớt.Cô thấy mừng vì có thể dựa lưng vào chiếc xe sau lưng,mặc cho nó khiến bụi bám đầy lên quần áo mình.
‘Mình yêu Stefan’ - cô gần như điên cuồng tự nhủ - ‘anh ấy là người duy nhất mình yêu.Nhưng mình cần Damon để đến được chỗ anh ấy.Và Damon sẵn sàng tan thành từng mảnh trước mặt mình.’
Cô vẫn đang nhìn Matt từ nãy đến giờ,đôi mắt cô ngập những giọt lệ không bao giờ chảy xuống.Cô chớp mắt,nhưng chúng vẫn bướng bỉnh bám trên lông mi cô.
“Matt...” cô thì thầm.
Cậu không nói gì.Cậu ấy không cần thiết phải nói.Biểu cảm của cậu đã nói lên tất cả:từ sự ngạc nhiên chuyển sang một thứ mà Elena chưa từng thấy trước đây , nhất là khi cậu đang nhìn vào cô.
Đó là cảm giác xa lạ hoàn toàn khiến cô im bặt,và cắt đứt mọi liên kết tồn tại giữa họ.
“Matt,không...”-nhưng tiếng nói chỉ còn là lời thì thào.
Nhưng rồi,đáp lại sự ngạc nhiên của cô,Damon cất lời.
“Cậu biết mọi chuyện là do tôi mà,đúng chứ?Cậu không thể trách một cô gái khi cô ấy chỉ đang cố tự phòng vệ.” .Elena nhìn tay mình - chúng đang run rẩy.Damon vẫn tiếp tục - “Cậu biết toàn bộ là lỗi của tôi,Elena sẽ không bao giờ---”
Đó là lúc Elena nhận ra.Damon đang thôi miên Matt.
“Không!” - cô hạ xuống lớp màn phòng thủ của Damon , lay anh - “Đừng làm thế ! Không phải với Matt!”
Đôi mắt đen đang quay sang cô hiển nhiên biểu lộ sự không hài lòng.Damon đang bị phá rối trong lúc sử dụng quyền năng của anh .Nếu là người khác làm điều này,họ hẳn sẽ kết thúc trong một cái hố nhỏ,hay một đống nhão nhoét trên mặt đất.
“Anh đang cứu em đấy.” - Damon lạnh lẽo đáp - “Em đang từ chối anh sao?”
Elena nhận ra bản thân đang dao động.Có lẽ,nếu cô chỉ được làm điều này một lần,mà lại chỉ vì lợi ích của Matt...
Có thứ gì đó dâng lên trong cô.Đó là tất cả cô có thể làm để khiến năng lực của mình không hoàn toàn chạy ra ngoài.
“Đừng bao giờ làm điều đó với em lần nữa.” - Elena đáp.Giọng cô trầm ổn nhưng lạnh như băng - “Đừng bao giờ thử thôi miên em! Và để cho Matt yên!”
Có thứ gì đó như một tia hài lòng nháy lên trong bóng tối vô tận từ cái nhìn của Damon.Nó biến mất ngay trước khi cô dám chắc là đã nhìn thấy nó.Nhưng khi anh lên tiếng,giọng anh đã đỡ xa cách hơn.
“Được rồi” - anh nói với Matt - “Kế hoạch là gì đây?Cậu nói thử xem.”
Matt đáp lại chậm rãi nhưng không nhìn hai người.Mặt cậu đỏ ửng nhưng bĩnh tĩnh đến chết chóc - “Tôi đang định nói là chiếc Prius không tệ chút nào.Và tên buôn xe còn một cái khác nữa.Tình trạng của nó cũng ổn.Chúng ta có thể có hai cái giống nhau.”
“Và chúng ta có thể di chuyển và chia nhau ra khi có người bám theo ! Bọn chúng sẽ không biết nên bám theo cái nào” - Thường thì Elena sẽ vòng tay qua tay Matt vì ý kiến này.Nhưng Matt đang nhìn xuống đôi giày của mình ,mà điều đó giờ chẳng còn cần thiết nữa vì Damon đã nhắm mắt lại và đang lắc đầu nhè nhẹ như thể anh không thể tin được một ý tưởng ngốc nghếch như vậy.
‘Đúng rồi’ - Elena nghĩ - ‘Là do năng lực của mình - hay của Damon, là những thứ mà chúng dựa vào.Chúng ta không thể đánh lạc hướng chúng với những chiếc xe giống nhau trừ phi chúng ta cùng tỏa ra loại năng lực cũng giống nhau nốt.’
Điều đó thực sự có nghĩa là cô nên đi cùng với Matt trên cả đoạn đường.Nhưng Damon sẽ không bao giờ đồng ý chuyện đó.Và cô cần Damon để đến với người yêu dấu,một nửa duy nhất và đích thực của cô:Stefan.
“Tôi sẽ lấy chiếc tệ hơn.” - Matt đang nói,giữ khoảng cách với Damon và phớt lờ cô - “Tôi từng lái những chiếc xe cũ xì .Tôi cũng đã sắp xếp với gã chủ rồi.Chúng ta nên khởi hành thôi” - cậu tiếp tục nói với chỉ mình Damon - “Anh cần cho tôi biết chúng ta sẽ đi đâu.Vì có thể chúng ta sẽ phải tách ra.”
Suốt từ nãy Damon vẫn giữ im lặng.Rồi,anh đáp cộc lốc - “Sedona,Arizona,nơi bắt đầu.”
Matt có vẻ ghê tởm - “Cái nơi đầy bọn cuồng tín nhạc hòa âm ấy á ? Anh đùa à !”
“Tôi nói là chúng ta sẽ bắt đầu từ Sedona.Nơi đó hoàn toàn hoang dã-chẳng có gì ngoài đá bao quanh.Cậu có thể đi lạc..rất dễ dàng.” - Damon nở nụ cười chói lóa trong chớp nhoáng rồi tắt nó đi.
“Chúng ta sẽ tới khu nghỉ dưỡng Juniper ,xuôi đường cao tốc phía Bắc 89A” - anh êm ái thêm vào.
“Hiểu rồi” - Matt đáp.Elena không thể thấy bất kì biểu cảm nào từ trên mặt cậu,nhưng luồng sáng quanh người cậu đã chuyển sang màu đỏ sôi sục.
“Giờ thì,Matt..” - Elena lên tiếng - “..chúng ta thực sự nên gặp nhau mỗi đêm,như vậy bồ sẽ luôn theo được tụi mình..” - cô ngưng bặt ,hít mạnh một hơi.
Matt đã quay đi chỗ khác.Cậu không hề quay lại khi cô nói.Cậu tiếp tục bước đi,không nói một từ nào.
Và cũng không hề ngoái lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...