"Đó cũng là lý do tại sao mà mình không thể chịu đựng được khi nghĩ về những điều đang xảy ra với Stefan ngay lúc này đây. Nhưng mình lại không thể để bản thân trở nên quá lo sợ hay giận dữ, bởi như vậy mình sẽ mất kiểm soát với nguồn năng lượng của mình mất. Damon đã chỉ mình cách để giữ nguồn năng lượng ẩn vào bên trong, để mình trông như một cô gái bình thường. Mình vẫn xanh xao, xinh đẹp nhưng chắc chắn không phải là một miếng thịt cho những sinh vật như ma cà rồng.
"Bởi còn một thứ khác mà máu mình – thậm chí có khi chỉ là nguồn năng lượng của mình - có thể làm. Nó có thể … ah, uhm, mình có thể nói bất cứ thứ gì mà mình muốn tại đây chứ, đúng không?
Giờ đây, nguồn năng lượng của mình còn làm cho những ma cà rồng muốn mình … theo cái cách mà những chàng trai muốn mình. Không chỉ là cắn, bạn hiểu chứ? Mà còn là hôn và những thứ khác nữa. Và vậy đó, rất tự nhiên, chúng sẽ bám theo mình nếu chúng ngửi thấy nó. Điều đó làm mình nghĩ rằng thế giới này đầy những con ong mật, còn mình chính là bông hoa duy nhất.
"Vậy nên mình phải tập luyện để giữ lấy nguồn năng lượng ẩn vào trong. Nếu nó chỉ hiện ra 1 ít bề ngoài, thì mình có thể ra ngoài và trông như một con người bình thường, không phải là một ai đó đã chết và trở về. Nhưng thật sự cũng rất khó để lúc nào cũng nhớ phải giấu nó vào trong – và nếu mình quên mất thì đột ngột kéo nó vào trong cũng làm mình đau lắm!
"Và rồi mình thấy – điều này hoàn toàn là cá nhân, phải không? Mình nguyền rủa anh, Damon, nếu anh dám làm lại điều đó một lần nữa. Nhưng rồi mình có cảm giác như mình muốn Stefan hãy cắn mình. Nó xóa tan mọi áp lực, và điều đó thật tuyệt. Bị ma cà rồng cắn chỉ đau khi bạn chống lại nó, hay khi con ma cà rồng muốn làm bạn đau. Còn không thì, cảm giác cũng tuyệt lắm – và khi bạn cảm nhận được những gì ma cà rồng đó đang nghĩ và … ôi, mình nhớ Stefan quá đi!"
Elena bắt đầu run rẩy. Càng cố dập tắt trí tưởng tượng, càng làm cô nghĩ đến những điều mà những tên gác ngục đó đang có thể làm với Stefan. Dứt khoát, cô nắm chặt chiếc điện thoại lại, để những giọt nước mắt rơi lên đó.
"Mình không được để bản thân cứ nghĩ về những điều có thể đang xảy ra với anh nữa, bởi mình sẽ phát điên mất. Mình sẽ trở thành một người điên run lẩy bẩy vô dụng chỉ muốn la hét và la hét. Mình phải chiến đấu mỗi phút giây để không nghĩ về điều đó. Bởi chỉ có một Elena bình tĩnh với kế hoạch A, B, C mới có thể giúp anh được. Khi có anh trong vòng tay rồi, lúc đó mình sẽ run rẩy, sẽ khóc – và la hét.
Elena dừng lại, cười nửa miệng, đầu ngửa ra phía sau chiếc ghế, giọng cô khàn đi vì phải nói quá lâu.
"Giờ mình mệt mỏi quá. Nhưng ít nhất thì mình cũng đã có kế hoạch A. Mình cần phải lấy được thêm thông tin từ Damon về chỗ tụi mình sẽ đến- Vùng Đất Đen Tối, và bất cứ thứ gì mà anh biết về hai gợi ý mà Misao đã ình về chiếc chìa khóa mở cửa ngục cho Stefan.
"Mình cho là … mình đoán là mình chưa đề cập đến nó tí nào. Chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa của bọn cáo, cái mà tụi mình cần để đưa Stefan ra khỏi ngục, đã bị đập ra làm hai mảnh, và được giấu ở hai nơi khác nhau. Và khi Misao đang cười cợt mình về việc mình chỉ biết chút ít về nơi đó, nó đã kể tuột hết những dữ kiện họ đang ở đâu. Nó sẽ chẳng bao giờ mơ tới việc mình thực sự sẽ đi vào Vùng Đất Đen Tối, nó chỉ khoe hàng thôi. Nhưng mình vẫn còn nhớ những dữ kiện đó, và nó như thế này: Mảnh đầu tiên là "ở trong nhạc cụ bằng bạc của chim họa mi". Mảnh thứ hai "được chôn trong phòng khiêu vũ Bloddeuwedd".
"Mình cần phải biết Damon có biết tí gì về những nơi này không. Bởi có vẻ như một khi chúng mình vào được Vùng Đất Đen Tối, tụi mình sẽ phải xâm nhập vào nhà của một số người và những nơi khác nữa. Để tìm kiếm phòng khiêu vũ đó, cách tốt nhất là phải làm sao để được mời tới đó, đúng không? Nghe như "nói thì dễ hơn làm", nhưng phải trả giá nào đi nữa, mình cũng sẽ làm. Đơn giản vậy thôi."
Elena ngẩng đầu lên một cách đầy quyết tâm, rồi bất động, và rồi cô thì thầm - "Bạn có tin được không? Mình đang nhìn lên trời, và mình có thể thấy cả những tia sáng yếu ớt nhất của bình minh: một tia sáng xanh và màu kem cam và màu xanh nhạt … Mình đã nói chuyện cả đêm nay. Bây giờ thật là yên bình. Mặt trời đang nhô lên ở -
"Chuyện quái gì vậy trời?” Một thứ gì đó mới làm cái ‘ẦM’ trên nóc chiếc Jaguar. Rất, rất to.
Elena nhấn nút tắt ghi âm trên chiếc di động. Cô đang rất sợ, nhưng một âm thanh như vậy – và giờ thì còn cả những âm rột rột trên nóc xe … Cô cần phải rời khỏi xe càng sớm càng tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...