Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống
Ồ, trước tiên, Stefan mới này được cho là rất mạnh, và thứ hai nữa, đó là vì những ghi chú trong nhật kí của Elena.
“Đúng là thế” Cô nói, ngạc nhiên với chính mình. Tất cả mọi việc ập đến như thác lũ, mọi thứ mà cô và Matt đã chia sẻ…
“Meredith!” Cô nói, bỏ quên luôn cái nhìn của bác sĩ Alpert, “khi em bất tỉnh, em đã nói chuyện với Matt. Cậu ấy cũng bất tỉnh-”
“Cậu ấy có bị thương không?”
“Lạy Chúa, có. Damon hẳn đã làm điều gì đó rất tệ. Nhưng cậu ấy nói đừng quan tâm đến điều đó, điều mà cậu ấy muốn đề cập là cái gì đó đang làm cậu ấy phiền muộn, điều gì đó về cái ghi chú mà Stefan để lại cho Elena từ khi anh ta nhìn thấy nó. Về việc Stefan đã nói chuyện với giáo viên tiếng Anh làm thế nào để viết đúng chính tả từ “quyết định” (judgment)* hồi năm ngoái. Và cậu ấy cứ tiếp tục nói: “Tìm lại bản sao file cũ, tìm lại file lưu… trước khi Damon tìm ra.”
Cô liếc nhìn gương mặt mơ hồ của Meredith. Nhận thức rằng họ đang rong ruổi dần đến một đoạn đường giao nhau, cả bác sĩ Alpert và Jim đều liếc nhìn cô. Sự khôn khéo cũng có giới hạn của nó.
Giọng Meredith phá vỡ sự yên lặng. “Bác sĩ” -cô nói, “Con sắp yêu cầu bà một việc. Nếu bà rẽ trái ở đây, rẽ một lần nữa ở đường Laurel và sau đó là cứ lái tiếp khoảng 5 phút đến khu rừng cổ, nó sẽ không chệch xa khỏi đường đi hiện nay là bao nhiêu. Nhưng nó sẽ cho phép con ghé qua nhà trọ, nơi có chiếc máy tính mà Bonnie đã đề cập. Bà có thể nghĩ con điên, nhưng con thực sự cần lấy chiếc máy tính đó.”
“Ta biết con không điên. Ta sẽ chú ý điều đó từ bây giờ.” - Bác sĩ Alpert cười rầu rĩ -“ta đã được nghe một số điều về cô Bonnie trẻ đây… không có gì xấu cả, ta hứa đấy, nhưng có một chút gì khó để mà tin được. Sau khi chứng kiến mọi việc ta thấy hôm nay, ta tin là mình đang bắt đầu thay đổi ý kiến về những gì mình nghe được.” Bà đột ngột rẽ trái, tiếp tục lẩm bẩm “Một ai đó cũng đã lấy đi biển báo dừng ở con đường này.” Sau đó bà tiếp tục nói với Meredith “Ta có thể làm những gì con yêu cầu. Ta sẽ chở con thẳng đến nhà trọ-”.
“Không! Điều đó sẽ rất nguy hiểm!”
“Nhưng ta sẽ phải đưa Isobel đến viện càng sớm càng có thể. Không cần đề cập tới Jim. Ta tin cậu ta đã thực sự tỉnh táo. Và Bonnie--”
“Bonnie,” Bonnie nói, phát âm một cách rõ ràng, “sẽ cũng đi đến nhà trọ luôn.”
“Không được! Bonnie. Mình sẽ phải chạy, Bonnie, bồ có hiểu không? Mình sẽ phải chạy nhanh nhất có thể ---- và mình không thể để bồ làm chậm lại.” Meredith nói bằng giọng tàn nhẫn.
“Mình sẽ không làm bồ chậm lại, mình thề. Bồ đi trước và cứ chạy. Mình cũng sẽ chạy. Ngay bây giờ đầu mình hoàn toàn ổn, . Nếu bồ phải để mình lại phía sau, thì cứ tiếp tục chạy. Mình sẽ ở ngay sau bồ.”
Meredith há miệng ra rồi ngậm lại. Hẳn phải có gì đó trên gương mặt Bonnie cảnh báo rằng mọi kiểu tranh cãi sẽ đều vô dụng,- Bonnie nghĩ. Bởi vì đó chính là sự thật của vấn đề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...