Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống
Cô ngồi xuống, răng va vào nhau lập cập.
Một lúc lâu là những tiếng va đập và la hét thoát ra từ phòng của Isobel. Bonnie có thể nghe được giọng của bác sĩ Alpert cao lên, sau đó là của Isobel, và giọng thứ ba – không phải Meredith, người không bao giờ hét lên nếu có thể nhịn được, nhưng đó giống như giọng Isobel, trầm thấp và biến dạng.
Sau đó, cuối cùng là một sự yên lặng, Meredith và bác sĩ Alpert trở ra, mang theo một Isobel mềm oặt bị kẹp giữa hai người . Meredith đầm đìa máu mũi và mái tóc ngắn muối tiêu của bác sĩ Alpert thì vẫn còn trụ lại được, nhưng bằng cách nào đó họ đã tròng một chiếc áo thun vào cơ thể bầm dập của Isobel, bác sĩ Alpert còn xoay sở mang theo chiếc cặp đen của mình.
“Vết thương vẫn chảy máu, ở lại đây. Chúng tôi sẽ trở lại giúp một tay.” Vị bác sĩ vẫn nói theo kiểu kiệm lời của bà.
Sau đó bác sĩ cùng Meredith làm một chuyến khác để đưa bà của Isobel đi cùng họ.
“Ta không thích sắc mặt của bà ấy,” - bác sĩ Alpert nói ngắn gọn - “Hay là tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ của bà ấy, tất cả chúng ta đều nên kiểm tra xem.”
Một phút sau họ trở lại giúp Jim và Bonnie lên chiếc SUV của Alpert. Bầu trời phủ đầy mây, mặt trời giống như một quả cầu đỏ không xa đường chân trời là bao.
“Con có muốn ta đưa thứ gì để giảm đau không?” bác sĩ hỏi, nhìn Bonnie đang dán mắt vào chiếc cặp đen của bà. Isobel đang ngồi ở sau cùng, nơi chỗ ngồi đã được hạ xuống.
Jim và Meredith chiếm hai chỗ ở trước cô , với bà Saitou ở giữa, và Bonnie – theo sự khăng khăng của Meredith, đang ngồi ở ghế trước với bác sĩ Alpert.
“Ưm, không, nó vẫn ổn ạ” Bonnie nói. Thực ra cô đang băn khoăn liệu có bệnh viện nào có thể chữa được những vết nhiễm trùng của Isobel tốt hơn những miếng băng thảo mộc của bà Flowers không.
Nhưng dù đầu cô bị đập mạnh đau đớn và một chỗ u đang phát triển để đạt đến kích thước của một quả trứng luộc trên trán cô đây, thì cô cũng không muốn đầu óc mình mờ mịt đi. Có điều gì đó đang thôi thúc cô, một giấc mơ hoặc thứ gì đó mà cô đã chứng kiến trong khi Meredith nói rằng cô đã bất tỉnh.
Đó là cái gì?
“Được rồi, thắt dây an toàn. Chúng ta đi.” Chiếc SUV lăn bánh khỏi nhà Saitou. “Jim, cậu nói là đứa em gái 3 tuổi của Isobel đang ngủ ở tầng trên, nên ta đã gọi cháu gái ta, Jayneela đến đây. Ít nhất thì cũng có ai đó ở nhà”.
Bonnie quay lại nhìn Meredith. Cả hai cùng đồng thanh.
“Ôi, không, cô ấy không thể đến, đặc biệt là vào phòng Isobel! Xem này, làm ơn, bà phải---” Bonnie lắp bắp.
“Cháu không nghĩ đó là ý hay, bác sĩ Alpert” Meredith nói, không nhẹ nhàng hơn, nhưng mạch lạc hơn nhiều “Trừ khi cô ấy tránh xa căn phòng đó, và một người nên ở cùng con bé – một chàng trai có thể được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...