Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống
“Mình đoán vậy,mình thấy của cô ta,và..yuck..mình không muốn thấy nó lần nữa.Cô ta từng có vầng sáng màu xanh đồng đậm,nhưng giờ nó đã hóa thành màu nâu bùn cùng với những ánh màu đen nhấp nháy hình zigzag.Mình không biết đó có phải do những gì bên trong cô ta hay không nhưng cô ta chắc cũng không bận tâm đâu.!”- Bonnie rùng mình.
“Được rồi” – Meredith dịu dàng đáp – “Mình biết mình phải nói gì ,nếu mình đoán không lầm – và nếu bồ cảm thấy muốn bệnh,mình sẽ dừng lại.”
“Mình không sao,nhưng thật là chúng ta đang đến nhà Isobel Saitou đấy á?” – Bonnie hỏi .
“Chúng ta phải đến đó thật đấy.Mà vấn đề là chúng ta đã đến đó rồi.Giờ thì chải lại đầu tóc và hít thở thật sâu đi,chúng ta sẽ vượt qua chuyện này.Cậu biết cô nàng đó đến đâu? ”
“À thì,cô ta thông minh.Tụi này chưa bao giờ học cùng lớp nhưng hai đứa đều ra khỏi lớp điền kinh cùng một lúc..cô nàng ấy có trái tim nhảy lên nhảy xuống thất thường hay sao đó,và mình đã từng bị bệnh hen suyễn nên…”
“Cái bệnh của bồ khiến bồ chả làm gì được ngoại trừ việc nhảy múa cả đêm “- Meredith nói khô khốc – “Mình không biết rõ về cô ta lắm.Trông cô ta thế nào?”
“À cũng xinh xắn.Trông hơi giống bồ,trừ cái nét Châu Á ra.Thấp hơn bồ - cao cỡ Elena nhưng mảnh dẻ hơn.Đại khái là xinh xắn.Và hơi xấu hổ nữa – bồ biết đấy,tuýp người trầm lặng .Đại khái là hơi khó gần gũi.Và..tốt tính.”
“Rụt rè,lặng lẽ và xinh xắn nghe khá hợp với mình đấy.”
“Mình cũng vậy” – Bonnie nói,kẹp đôi bàn tay ướt đẫm mồ hôi giữa hai đầu gối. “Tốt hơn là” - cô nghĩ – “Isobel ko ở nhà”.
Nhưng đã có vài cái xe đỗ truớc cửa nhà Saitou. Bonnie và Meredith ngập ngừng gõ cửa, đầu óc ngập tràn những hình ảnh về lần gần đây nhất họ làm như thé này.
Một chàng trai gầy gò, cao lêu nghêu - Jim Bryce, ra mở cửa. Điều khiến Bonnie ngạc nhiên là sự thay đổi trên nét mặt anh ta khi anh ta thấy Meredith.
Lúc mở cửa, bộ dạng anh khá tồi tệ; khuôn mặt màu rám nắng có vẻ trắng bệch,còn thân mình thì như nhũn xuống. Khi anh nhìn thấy Meredith, đôi gò má bỗng hồng lên và cậu trông như... ừm, duỗi thẳng ra như một tờ giấy. Cậu đứng thẳng người lên.
Meredith không nói một lời nào. Cô tiến lên trước một bước và vòng tay quanh cậu. Cậu ôm chặt lấy cô, như thể cậu sợ cô sẽ chạy mất, và vùi mặt vào mái tóc sẫm màu của cô.
"Meredith"
"Hít thở, Jim. Hít thở"
" Bồ không biết nó như thế nào đâu.Bố mẹ mình đã rời đi vì bệnh tình cụ cố mình thực sự nặng. Mình nghĩ ông đang chết dần. Và rồi Tami...Tami..."
" Kể ình nghe đi,chậm thôi,và bồ cứ thở đều nào"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...