Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 5: Đêm Xuống
Damon chỉ mất mấy tiếng để tìm cái ăn . Có rất nhiều cô gái vẫn đang chìm trong giấc ngủ say – và anh thì có nhu cầu.Cơn đói mà sinh vật bí ẩn kia gieo vào trong anh vẫn còn rất thật ,dù nó không thể khiến anh hành động như một con rối.Anh cần máu , và anh cần thật nhanh.
Chỉ sau khi đã ăn ,anh mới có thể suy nghĩ về những lời nói của vị khách lạ trong tấm gương của Caroline: cái con quỷ thực sự đội lốt người tình ấy đã nắm cô trong tay ,dâng cô cho Damon để anh giết cô,kể cả khi vẫn đang giả vờ thương lượng với cô .
9 giờ sáng , anh lái xe dọc con đường chính của thị trấn,lướt qua một cửa hàng lưu niệm,mấy quán ăn và một cửa hàng bán thiệp chúc mừng.
Gượm đã .Nó đây rồi.Một cửa hàng mới mở bán kính râm.Anh đỗ lại, ra khỏi xe với dáng bộ tao nhã như hàng thê kỉ nay vẫn thế mà không phải cố gắng tí nào.Một lần nữa , Damon lại nở nụ cười hớp hồn trong chớp nhoáng , anh nhìn thấy chính mình trên lớp kính đen cửa sổ.Đúng vậy,anh nghĩ một cách lơ đãngù nhìn thế nào đi nữa ,trông mình vẫn rất tuyệt.
Cánh cửa có một cái chuông phát ra âm thanh “tinh tinh” khi anh bước qua.Bên trong là một cô gái xinh xắn với mái tóc nâu buộc sau lưng , đôi mắt to màu xanh lục đang đứng như trời trồng .
Cô gái đã nhìn thấy Damon và cô cười ngượng ngùng.
“Chào” . Và kể cả khi anh chưa hỏi , cô đã nói thêm vào ,giọng cô un run : “ Mình là Page”.
Damon nhìn cô một lúc , ánh nhìn thong thả và kết thúc bằng một nụ cười chậm rãi tuyệt vời rất có vẻ “đồng lõa” : “Xin chào ,Page”-anh nói,rất thoải mái.
Page nuốt cái ực : “ Tôi có thể giúp anh điều gì chăng?”
“Oh ,có chứ”-Damon nói, vẫn nhìn cô “ Tôi nghĩ là có”.
Anh làm bộ nghiêm túc : “ Cô có biết là,”,anh nói “rằng cô thực sự trông giống như bà chủ một lâu đài thời Trung cổ vậy”.
Page ngạc nhiên,đỏ mặt nhanh chóng—và trông cô càng dễ thương hơn. “Tôi—tôi luôn ước ao mình sinh ra trong thời kì đó.Nhưng.. làm sao anh biết ?”
Damon chỉ cười.
Elena nhìn Stefan với đôi mắt mở to màu xanh đen của thứ ngọc lưu ly tán xạ ánh vàng.Anh vừa nói cho cố biết là cô sẽ có một Vị Khách. Trong bảy ngày của cuộc đời mới,kể từ khi cô quay trở lại từ thế giới bên kia,cô chưa từng – chưa bao giờ có 1 Vị Khách.
Điều đầu tiên và lập tức phải làm đó là phải biết Vị Khách là cái thứ gì đã .
15 phút sau khi vào cửa tiệm bán kính râm,Damon đi bộ dọc theo vỉa hè ,đeo một đoi kính mới hiệu Ray-Bans và đang huýt sáo.
Page đang có một giấc ngủ ngắn trên sàn cửa tiệm . Sau đó , sếp của cô ta sẽ bắt cô phải trả tiền cho cái kính hiệu Ray-Bans . Nhưng trong lúc này ,cô đang cảm thấy ấm áp và hạnh phúc tột đỉnh – và cô sẽ có những kí ức ngây ngất mà cả đời này cô sẽ không bao giờ quên.
Damon thích “shopping” qua những ô cửa sổ trưng bày, không hẳn giống như cách mà con người vẫn thường làm.Một người phụ nữ đứng tuổi đằng sau quầy hàng bán thiệp chúc mừng..không.Cái gã ở cửa hàng đồ điện…không nốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...