Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

Cả hai đều khóc nhưng vẫn không rời môi nhau. Cánh tay mảnh mai của Elena đang vòng qua cổ Stefan, mọi phân trên người cô đều hoàn toàn hoà hợp với hắn, như thể chưa bao giờ thuộc về bất cứ nơi nào khác. Những giọt nước mắt mằn mặn của Elena đọng trên môi hắn, nhấn chìm Stefan trong cảm giác ngọt ngào ngây ngất.
Hắn vẫn lờ mờ nhận thức được rằng mình có chuyện cần phải nghĩ đến. Nhưng ngay từ giây phút đầu tiên chạm vào làn da mát lạnh của Elena, một dòng điện choáng váng đã đánh bật tất cả lý trí ra khỏi đầu Stefan. Họ đang đứng chính giữa một vòng xoáy rực lửa; vũ trụ này có nổ tung hay đổ sụp, thậm chí cháy tan thành tro bụi thì hắng cũng chẳng thèm quan tâm, miễn là cô được an toàn.
Nhưng Elena đang run rẩy.
Không chỉ vì cảm xúc mãnh liệt đang khiến Stefan choáng váng, ngất ngây vì vui sướng. Mà vì sợ hãi. Hắn có thể cảm thấy điều đó trong tâm trí Elena. Stefan những muốn bảo vệ cô, che chở, nâng niu cô và giết chết bất cứ thứ gì dám làm cô sợ. Hắn gầm gừ ngẩng mặt lên nhìn quanh.

“Chuyện gì thế?” Stefan hỏi, nghe giọng mình nhuốm âm sắc của một kẻ săn mồi. “Nếu có thứ gì dám làm hại em thì...”.
“Không gì có thể làm hại em được cả.” Elena vẫn bíu lấy Stefan, nhưng cô hơi lùi lại một chút để nhìn vào mặt anh ta “Em sợ là sợ cho anh, Stefan à, sợ những gì kẻ đó có thể làm với anh. Và những gì hắn ta sẽ bắt anh chứng kiến...”. Giọng cô run lên “Stefan, anh đi ngay đi, trước khi kẻ đó đến. Hắn ta có thể tìm ra anh thông qua em đấy. Xin anh, làm ơn, đi đi...”.
“Em muốn anh làm gì cũng được, trừ chuyện đó” Stefan đáp. Tên sát nhân kia có xé xác anh ra thành trăm nghìn mảnh thì hoạ may mới bắt anh rời xa Elena được.
“Stefan, chỉ là một giấc mơ thôi mà.” Elena tuyệt vọng kêu lên, nước mắt lại tuôn trào “Chúng ta đâu thể chạm vào nhau hay ở bên nhau được. Chuyện đó không được phép”.

Stefan không quan tâm. Nó đâu có giống một giấc mơ. Cảm giác rất thật. Mà cho dù có là mơ đi nữa, hắn cũng không đời nào chịu rời bỏ Elena vì bất cứ kẻ nào. Không quỷ thần nào có thể khiến hắn...
“Nhầm rồi, cậu nhóc. Ngạc nhiên chưa!” Một giọng khác cất lên, một giọng Stefan chưa bao giờ nghe thấy. Tuy nhiên, nhờ vào bản năng của mình, hắn vẫn nhận ra đó là giọng của một sát thủ. Một thợ săn giữa những kẻ săn mồi. Và khi quay đầu lại, Stefan nhớ đến những gì mà Vickie tội nghiệp đã nói.
Gã nhìn như ác quỷ. Nếu như ác quỷ cũng tóc vàng và đẹp trai như vậy.
Gã mặc một chiếc áo mưa cũ sờn như Vickie đã tả. Bẩn thỉu và rách mướp. Nhìn gã chẳng khác gì mấy tên đầu đường xó chợ trong các thành phố lớn, trừ chuyện cao lênh khênh với đôi mắt sáng rực. Màu xanh điện, sắc lạnh như nước đá. Tóc gã gần như trắng bạc, dựng đứng như bị một luồng gió bấc thổi qua. Nụ cười rộng ngoác trên môi gã ta khiến cho Stefan muốn bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận