Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

Họ vào trong nhà trọ vừa đủ lâu để Bonnie gọi về cho bố mẹ, bảo rằng cô sẽ ngủ lại nhà Meredith. Đây là ý tưởng của chính cô. Nhưng sau khi Stefan đã leo thang lầu lên căn phòng áp mái, Bonnie bèn giữ Matt lại ở hiên trước.
“Matt? Tôi nhờ cậu một chuyện được không?”
Matt quay sang, đôi mắt xanh mở to. “Tôi sợ câu này lắm. Mỗi lần Elena dùng những từ đó là y như rằng…”
“Không, không, không có gì ghê gớm đâu. Tôi chỉ muốn nhờ cậu lo cho Meredith về nhà an toàn thôi.” Cô ra dấu về phía cô bạn, lúc này đang bước đến chỗ để xe.
“Nhưng cậu cũng đi với bọn tôi mà.”
Bonnie nhìn qua cánh cửa mở về phía cầu thang. “Không. Tôi nghĩ mình sẽ ở lại một chút. Stefan có thể lái xe chở tôi về. Tôi có vài chuyện muốn nói với cậu ta.”

Matt ngỡ ngàng. “Nói chuyện gì với cậu ta mới được?”
“Vài chuyện. Tôi chưa thể giải thích lúc này. Nhé, Matt, làm ơi?”
“Nhưng… thôi được rồi. Tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm. Cậu muốn làm gì thì làm. Hẹn mai gặp lại.” Cậu ta bỏ đi, tỏ vẻ khó hiều và bực bội.
Chính Bonnie cũng thấy khó hiểu trước thái độ của Matt. Còn sức hay không còn sức thì cậu ta cũng đâu cần quan tâm đến việc cô muốn nói chuyện với Stefan? Nhưng chẳng có thời gian để mà thắc mắc. Bonnie đừng đối mặt với cái thang lầu, ngẩng cao đầu hùng dũng tiến bước.
Đèn trần trên gác bị mất bóng nên Stefan đã thắp một cây nến. Cậu nằm sóng soài trên giường, chân trong chân ngoài, mắt nhắm nghiền. Có lẽ là đang ngủ. Bonnie rón rén lại gần và hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh.
“Stefan?”

Cậu ta mở bừng mắt. “Tôi tưởng cậu về rồi chứ.”
“Họ về. Tôi ở lại.” Chúa ơi, nhìn Stefan tái mét, Bonnie thầm nghĩ. Cô hấp tấp độp ngay vào chủ đề chính.
“Stefan này. Tôi đã nghĩ rồi. Giờ không còn Damon nữa, cậu là người duy nhất có thể bảo vệ chúng tôi khỏi tên sát nhân này. Thế có nghĩa là cậu phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hết mức có thể. Và, ừm, tôi chợt nghĩ ra rằng có thể… cậu biết đây… có thể cậu cần…” Cô bỏ lửng câu nói. Bonnie vẫn vò miếng gạc băng bó vết thương tạm thời làm bằng khăn giasy trong vô thức. Máu vẫn đang rỉ ra từ chỗ mảnh kính làm đứt tay cô.
Stefan nhìn xuống theo hướng mắt Bonnie. Rồi cậu ta thoát nhìn lên khuôn mặt cô, trông thấy sự khẳng định trên đó. Một khoảng im lặng kéo dài.
Rồi cậu lắc đầu.
“Nhưng tại sao mới được? Stefan, tôi không muốn bất lịch sự, nhưng nói thật là nhìn sắc diện cậu rất kém. Cậu mà lăn ra xỉu thì chẳng giúp ích gì được cho ai đâu. Và… tôi chẳng bận tâm, miễn là cậu uống ít. Ý tôi là, đâu có ảnh hưởng gì đâu, đúng không nào? Chắc cũng chẳng đau đến thế. Với lại…” Một lần nữa cô lại không nói hết câu. Cậu ta chỉ ngồi nhìn Bonnie, khiến cô lúng túng. “Mà, tại sao lại không cơ chứ?” Bonnie gặng hỏi, cảm thấy khá là thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận