Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

Meredith nhìn cả hai người đang đứng đối diện với nhau. Thật khác nhau một trời một vực, cô tự nhủ. Mặc dù cả hai đều là những sinh vật của bóng tối theo một nghĩa nào đó. Stefan trông nhợt nhạt, đôi mắt xanh lục bừng bừng ngọn lửa đe doạ và căm phẫn, nhưng cậu ta toát lên một vẻ gì đó cao quý, gần như thanh khiết. Giống như một pho tượng thiên thần khắc khổ được tạc nên từ đá cẩm thạch. Tyler thì chẳng khác một con vật mắc bẫy. Gã khôm lưng, thở dốc, máu và nước dãi trộn lẫn trên ngực. Đôi mắt vàng loé lên hận thù và sợ hãi, và những ngón tay gã co vào duỗi ra như muốn cào xé cái gì đó. Một âm thanh trầm trầm vang lên từ cổ họng Tyler.
“Đừng lo, lần này ta sẽ không nện cho ngươi một trận đâu,” Stefan bảo. “Trừ khi ngươi tìm cách trốn. Tất cả chúng ta sẽ cùng lên chỗ nhà thờ trò chuyện một chút. Ngươi thích kể chuyện lắm mà, Tyler, vậy thì lần này có một câu chuyện ngươi phải kể lại ta nghe đấy.”
Tyler chồm về phía Stefan, nhắm vào cổ họng cậu ta. Nhưng Stefan đã lường trước. Meredith ngỡ rằng cả Matt và Stefan đều thích thú với chuyện giải toả nỗi cảm xúc tích tụ bấy lâu nay trong vòng vài phút tiếp sau đó, nhưng cô thì không, nên cô quay mặt đi.
Cuối cùng, Tyler bị trói gô lại bằng dây nylon. Gã vẫn đi được, hay ít ra là ngọ nguậy được. Stefan túm lưng áo gã giải đi cấp tốc ngược lên con đường dẫn đến nhà thờ.
Khi đã vào trong, Stefan xô Tyler xuống đất gần chiếc quan tài mở nắp. “Giờ thì,” cậu ta bảo, “Chúng ta sẽ nói chuyện. Và ngươi sẽ phải tỏ ra hợp tác,Tyler à, không thì ngươi sẽ rất, rất hối hận đấy.”

Chương 10
Meredith ngồi xuống bức tường cao đến đầu gối của ngôi nhà thờ đó. “Cậu nói rằng sẽ có nguy hiểm, nhưng lại không nói gì đến chuyện để mặc cho hắn bóp cổ tôi chết, Stefan à.”
“Tôi xin lỗi. Tôi cứ hy vọng hắn sẽ để lộ ra thêm thông tin gì đó, đặc biệt là sau khi thừa nhận chuyện đã có mặt ở đó khi Sue chết. Nhưng lẽ ra tôi không nên chần chừ mới phải.”
“Tao chẳng thừa nhận chuyện gì hết! Bọn mày không chứng minh được được gì đâu!” Tyler kêu lên. Âm sắc rền rĩ của loài vật đã quay trở lại trong giọng nói, nhưng trên đường đi khuôn mặt và cơ thể gã đã trở lại bình thường. Trở lại hình dạng người thì đúng hơn, Meredith thầm nghĩ. Mấy vết bầm tím, sưng húp và máu khô khó có thể coi là bình thường được.

“Đây không phải tòa án, Tyler,” cô bảo. “Bố mi chẳng giúp được gì i đâu.”
“Ngay cả khi đây có là tòa án đi chăng nữa, bọn ta cũng nắm phần thắng trong tay thôi.” Stefan phụ họa. “Chắc cũng đủ để tống ngươi vào tù vì tội âm mưu giết người rồi.”
“Đó là nếu như không có ai chạy ngay về nhà, lấy muỗng pha trà của bà nội đun chảy ra và đúc thành đạn bạc đấy.” Matt chêm vào.
Tyler nhìn từ người này sang người khác. “Tao sẽ không khai gì đâu.”
“Tyler, mi biết mi là cái thứ gì không? Một tên chuyên đi bắt nạt người khác,” Bonnie bảo. “Và mấy đứa bắt nạt thì sớm muộn gì cũng khai thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận