Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

Quang cảnh trở nên lộn xộn khi phụ huynh tràn lên phía trước và những học sinh năm cuối cấp của trường Robert E. Lee tản ra tứ phía, hò hét xô đẩy nhau. Bonnie nhặt mũ lên và nhìn vào ống kính camera của mẹ.
Xử sự cho bình thường, quan trọng là ở chỗ đó, cô tự nhủ trong đầu. Cô thoáng trong thấy dì Judith của Elena và chú Robert Maxwell, người đàn ông mà dì Judith vừa cưới, hai người đang đứng bên lề. Chú Robert đang dắt theo Margaret, cô em gái nhỏ của Elena. Khi nhìn thấy Bonnie, họ mỉm cười, nhưng cô lại có cảm giác ngại ngùng khi hai người tiến lại gần.
“Ôi, cô Gilbert – à quên, cô Maxwell – cô chu đáo quá,” Bonnie kêu lên khi dì Judith tặng cô một bó hoa hồng nhỏ.
Dì Judith mím cười, mắt ngấn lệ. “Lẽ ra hôm nay đã là một ngày hết sức đặc biệt đối với Elena,” dì nói. “Nên cô cũng muốn cháu và Meredith có một ngày đặc biệt.”
“Ôi, cô Judith” Bonnie bất thình lình ôm chầm lấy người phụ nữ. “Cháu rất tiếc,” cô thì thầm. “Cô biết mà, phải không cô.”

“Chúng ta ai cũng nhớ nó cả,” dì Judith nói. Rồi dì lùi lại, mỉm cười và ba người họ đi chỗ khác. Bonnie thấy cổ họng mình nghèn nghẹn. Cô không nhìn theo họ mà quay lại nhìn đám đông đang hò reo điên cuồng.
Kia là Ray Hernandez, anh chàng đã cùng Bonnie đi dự Vũ Hội Hồi Hương, cậu ta đang rủ mọi người đêm nay kéo qua nhà mình mở tiệc. Kia là Dick Carter, bạn của Tyler, lại tự bôi tro trát trấu vào mặt mình như mọi khi. Tyler thì nở nụ cười tươi rói trong lúc ông bố chụp hình lia lịa hết tấm này đến tấm khác. Matt đang thờ ơ lắng nghe một ông chuyên đi tuyển người cho đội bóng bầu dục của Đại học James Mason nói chuyện. Còn Meredith thì đứng gần đó, tay ôm bó hồng đỏ thắm, mặt lộ vẻ suy tư.
Vickie không có mặt. Bố mẹ cô bạn đã giữ cô ở nhà, với lí do Vickie không đủ khoẻ để ra ngoài. Caroline cũng không đi nốt. Cô nàng đã ở lại biệt thự nhà mình ở Heron. Mẹ của Caroline bảo với mẹ Bonnie rằng con bà bị cúm, nhưng Bonnie thì biết tỏng là do cô đang sợ.
Mà có khi sợ là đúng, Bonnie nghĩ thầm trong lúc tiến về phía Meredith. Chắc Caroline sẽ là đứa duy nhất trong bọn còn sống sót nổi cho tới tuần sau.

Phải tỏ ra bình thường và xử sự bình thường. Cô đã tới chỗ Meredith, Meredith đang quấn cái tua tua đen – đỏ của chiếc mũ vòng quanh bó hoa, vặn vẹo nó giữa những ngón tay căng thẳng của cô.
Bonnie đưa mắt nhìn quanh quất. Tốt. Đúng chỗ rồi. Và cũng đã đúng lúc.
“Cẩn thận, cậu làm hỏng nó bây giờ,” cô kêu to.
Vẻ đâm chiêu u uẩn trên mặt Meredith vẫn không thay đổi. Cô cứ đâm đâm nhìn cái tua tua, kéo kéo xoắn xoắn. “Thật là bất công.” Meredith nói, “khi bọn mình nhận được cái này còn Elena thì không.”
“Không công bằng chút nào,” Meredith nói tiếp, tựa hồ như không nghe thấy. “Bọn mình thì đứng đây trong ánh nắng mặt trời, nhận bằng tốt nghiệp, còn cậu ấy thì lại “nằm dưới ba tấc đất”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận