Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

“Ngươi không phải Elena! Ngươi không phải Elena!”
“Nghe mình đây, Bonnie!”
Đó là giọng nói của Elena, giọng nói thật của chính Elena, không còn vẻ khoái trá thô tục hay trầm đục méo mó, mà hết sức gấp gáp. Nó đến từ đâu đó sau lưng Bonnie, quét qua giấc mơ như một làn gió lạnh lẽo và trong lành “Bonnie ráng nghe cho kịp này…”
Mọi thứ đang tan chảy ra. Bàn tay xương xấu nắm lấy cánh tay Bonnie, những nấm mồ ngọ nguậy, bầu không khí nóng bức hôi hám. Trong một khoảnh khắc, giọng Elena vang lên rõ mồn một, nhưng lại đứt đoạn như một cuộc điện thoại đường dài tín hiệu xấu.
“.. Hắn đang móp méo và thay đổi mọi thứ. Mình không mạnh bằng hắn…” Bonnie bỏ sót mất vài từ “…nhưng chuyện này rất quan trọng. Cậu phải đi tìm.. ngay bây giờ.” Giọng Elena nhỏ và yếu dần.
“Elena, mình không nghe được! Elena!”

“… một câu thần chú đơn giản, chỉ có hai thành phần thôi, những thứ mình đã nói với cậu đấy..”
“Elena!”
Bonnie vẫn chưa dứt tiếng la khi cô ngồi bật dậy trên giường.
Chương 2
“Mình chỉ nhớ được có thế” Bonnie kết luận khi cô cùng Meredith đi bộ xuôi theo đường Hướng Dương, giữa hai mặt phố toàn những toà nhà Victoria sừng sững.
“Nhưng có chắc đó là Elena không?”

“Chắc, và cậu ấy cố gắng nói điều gì đó với mình vào khúc cuối. Nhưng đoạn đó lại không rõ ràng, ngoại trừ truyện đó rất quan trọng, quan trọng khủng khiếp. Cậu nghĩ thế nào?”.
“Sandwich kẹp chuột và những ngôi mộ nứt ra ư?” Meredith nhướng một bên lông mày lá liễu. Mình nghĩ cậu đang lẫn lộn giữa Stephen King(*Stephen King :tiểu thuyết gia kinh dị nổi tiếng của Mỹ) và Lewis Carroll(*Lewis Carroll:Nhà văn Anh nổi tiếng với tác phẩm dành cho thiếu nhi ‘Alice lạc vào xứ thần tiên’) đấy”.
Bonnie nghĩ có khi bạn mình nói đúng. Nhưng giấc mơ vẫn ám ảnh cô; nó đã khiến Bonnie bất an suốt cả ngày, đủ để xua tan mọi lo lắng trước đó của cô khỏi đầu. Giờ đây, khi cùng Meredith bước đến gần ngôi nhà của Caroline, những lo lắng cũ lại ồ ạt kéo nhau quay trờ lại.
Lẽ ra mình nên kể cho Meredith nghe chuyện này mới phải. Bonnie nghĩ bụng, đưa mắt ái ngại nhìn sang cô bạn cao ráo. Cô thực sự không nên để Meredith bước vào đó mà không hề phòng bị gì cả.
Meredith ngước nhìn lên những ô cửa sáng đèn của ngôi nhà mang phong cách Nữ hoàng Anne(*một phong cách kiến trúc ở Mỹ thời Victoria,nổi bật ở sự cầu kì và phô trương trong thiết kế nhà cửa), thở dài: “Cậu có thực sự cần bông tai đó tối nay không?”
“ Có, mình cần chứ. Cần lắm ấy”. Quá trễ rồi. Được tới đâu hay tới đó vậy. “Cậu mà thấy sẽ thích mê đi cho xem”. Bonnie nói thêm, nghe giọng mình sặc mùi tuyệt vọng cố che đậy bằng vẻ vui tươi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui