Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

“Chẳng sao đâu.”
Trong giọng nói của cậu có cái gì đó khiến cô phải bước lùi lại một bước để nhìn cho rõ. Trông Matt cũng giống như lúc ở bãi xe. Thật lạc lõng, thật… vô vọng.
“Matt, sao vậy?” cô thì thào “Làm ơn nói tôi nghe đi!”
“Thì tôi đã nói rồi mà,” cậu ta đáp, ngoảnh mặt nhìn vào khoảng không. “Sue đang nằm chết trong đó, trong khi lẽ ra cậu ấy phải còn sống. Chính cậu cũng nói đấy thôi, Bonnie. Cái thế giới kiểu gì mà lại để ột chuyện như thế sảy ra chứ? Đê ột cô gái như Sue bị người ta giết giải trí, hay trẻ em ở Afghanistan chết đói, hay hải cẩu con bị lột da sống? Nếu thế giới này mà là một nơi như thế thì trên đời còn có gì quan trọng nữa đâu.” Matt ngừng nói, có vẻ như đã lấy lại được tự chủ. “Cậu có hiểu điều tôi muốn nói không?”
“Tôi cũng không chắc lắm.” Bonnie thậm chí không nghĩ rằng mình muốn hiểu. Thật quả là đáng sợ. Nhưng thôi thúc muốn an ủi Matt, muốn xóa đi ánh nhìn lạc lõng trong mắt cậu ta chợt xâm chiếm lấy cô. “Matt à, tôi…”
“Chúng ta xong rồi đó.” Stefan lên tiếng sau lưng họ.

Khi Matt nhìn về phía giọng nói phát ra, ánh mắt lạc lõng đó dường như càng rõ ràng hơn. “Đôi lúc tôi nghĩ, tất cả chúng ta đều xong rồi.” Matt bảo và lùi ra khỏi Bonnie, nhưng không chịu giải thích như vậy nghĩa là sao. “Đi thôi nào.”
Chương 7
Stefan bước về phía ngôi nhà nơi góc đường một cách miễn cưỡng, gần như sợ phải trông thấy những gì ở đó. Một nửa trong hắn chắc mẩm rằng đến lúc này Damon đã rời bỏ vị trí của mình rồi. Ngay từ đầu, hắn đúng là một thằng ngốc mới đi trông cậy vào Damon như thế.
Nhưng khi Stefan tới sân sau, có một thoáng chuyển động giữa những thân cây óc chó. Đôi mắt hắn, vốn tinh nhanh hơn mắt người thường do đã quen với việc săn mồi, nhận ra một bóng đen đang đứng tựa vào thân cây.
“Tới giờ này mới quay về đấy à.”
“Tôi phải đưa mấy người kia về nhà an toàn đã. Xong tôi còn phải ăn nữa.”

“Máu động vật.” Damon nói giọng khinh thường, mắt dán vào một vết sẩm màu tròn nhỏ trên áo thun của Stefan. “Nghe mùi thì biết là thỏ. Có vẻ như thế là phải phép, đúng không nào?”
“Damon… tôi cũng cho cả Bonnie và Meredith cây roi ngựa rồi đấy.”
“Một sự phòng xa rất khôn ngoan.” Damon nhấn mạnh từng chữ và nhe hàm răng trắng lóa.
Một cảm giác khó chịu quen thuộc trào lên trong Stefan. Sao Damon cứ phải khó thương như thế chứ? Nói chuyện với anh ta chẳng khác nào đi lang thang giữa bãi mìn vậy.
“Anh mày đi đây,” Damon nói tiếp, vắt áo khoác lên một bên vai. “Có việc riêng cần làm.” Anh ta ngoái lại ném cho Stefan một nụ cười lóa mắt. “Đừng thức đợi nhé.”
“Damon này,” Damon hơi xoay người lại, không nhìn nhưng có lắng nghe. “Sẽ chẳng hay ho gì cho chúng ta đâu nếu có cô gái nào trong thị trấn hét lên “Ma cà rồng!”, hoặc tỏ ra có dấu hiệu bị tấn công.” Stefan bảo “Những người ở đây đã trải qua chuyện này rồi, họ không khờ khạo đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận