Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 4: Hội Ngộ Bóng Tối

Những bức màn trắng trong mờ tung bay phần phật vì gió thổi vào từ lỗ hổng trên tường nhà. Bonnie có thể nhìn thấy bóng Vickie phía trước. Cô bạn đang đứng, tay buông thong bên mình, bất động như một pho tượng đá.
“”Vickie, cậu có sao không?” Bonnie nhẹ hẫng cả người khi thấy Vickie còn sống. “Vickie ơi?”
Vickie không quay lại, cũng không trả lời. Bonnie thận trọng bước ra trước mặt bạn, nhìn vào mặt cô. Vickie đang nhìn trân trân về phía trước, đồng tử thu lại còn hai chấm nhỏ xíu. Cô bạn hít vào thở ra gấp gáp, ngực phập phồng.
“Mình là người tiếp theo. Nó nói mình là người tiếp theo,” Vickie thì thào lặp đi lặp lại, nhưng dường như không phải đang nói với Bonnie. Cô có vẻ như chẳng nhìn thấy Bonnie nữa kia.
Bonnie rung mình quay đi. Meredith đang đứng trên ban công. Cô bạn quay lại khi Bonnie bước đến chỗ tấm màn, cố gắng chặn đường Bonnie lại.
“Đừng nhìn. Đừng nhìn xuống dưới đó,” Meredith kêu lên.

Xuống dưới đâu kia? Bất chợt Bonnie hiểu ra. Cô xô Meredith sang bên để bước tới, và suýt rơi xuống dưới nếu không có Meredith chụp tay ngay lại. Lan can ban công cũng bị thổi tung đi tương tự như cánh cửa, và Bonnie có thể nhìn thẳng xuống khoảng sân được chiếu sáng phía dưới. Trên mặt đất là hình thù méo mó như một con búp bê hỏng, tay chân trật đi, cổ ngoặt sang một bên ghê rơn, mái tóc vàng tỏa ra trên nền đất đen của khu vườn. Đó là Sue Carson.
Thế là xuyên suốt thời khắc hỗn độn sau đó, có hai suy nghĩ cứ thay phiên nhau hiện ra trong đầu Bonnie. Một là, bây giờ Caroline chẳng còn bộ tứ như mong ước nữa rồi. Và hai là, thật không công bằng khi chuyện này lại xảy ra đúng hôm sinh nhật Meredith. Không công bằng chút nào.
*
“Bác rất tiếc, Meredith à. Nhưng bác nghĩ nó chưa thể đi chơi được đâu.”
Bonnie nghe giọng bố mình vang lên ngoài cửa trước lúc đang lờ đờ khuấy đường vào tách trà hoa cúc. Cô bèn đặt ngay chiếc thìa xuống. Việc duy nhất Bonnie không thể làm lúc này là ngồi lại trong nhà bếp thêm một giây một phút nào nữa. Cô cần phải ra ngoài.

“Bố, con ra ngay đây.”
Sắc diện Meredith nhìn chẳng khá hơn đêm qua chút nào, mặt mũi bơ phờ, mắt thì thâm quầng. Miệng cô mím chặt lại thành một đường thẳng.
“Chúng con lái xe đi vòng vòng một chút thôi.” Bonnie nói với bố. “Có thể là đi gặp vài đứa bạn nữa. Xét cho cùng thì, chẳng phải chính bố đã nói việc đó chẳng có gì là nguy hiểm sao?”
Bố cô còn biết nói gì nữa bây giờ? Ông McCullough nhìn xuống cô con gái bé nhỏ của mình. Nó đang vênh cái cằm bướng bỉnh thừa hưởng từ chính ông ra trước và nhìn thẳng vào mắt ông. Ông đành giơ hai tay lên.
“Gần bốn giờ rồi. Về nhà trước khi trời tối nhé con,” ông nói.
“Cái gì họ cũng muốn hết,” Bonnie nói với Meredith trong lúc tiến về phía xe cô bạn. Khi đã vào bên trong, cả hai ngay lập tức chốt cửa xe lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận