Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 2: Cuộc Chiến

Nhưng chính sức mạnh trong Elena khiến cho tình yêu của hai người trở nên nguy hiểm. Stefan không thể cưỡng lại khi Elena đề nghị hiến dân những giọt máu của cô cho anh tuần trước. Cứ cho là nếu không có chùng thì Stefan ắt đã chết, nhưng như thế là khó chấp nhận đối với sự an toàn của cô. Có đến trăm lần anh đã đưa mắt tìm kiếm trên khuôn mặt cô một dấu hiệu dù là nhỏ nhất cho thấy sự biến đổi nào không. Làn da trắng ngần kia có nhạt hơn không? Biểu hiện của cô có lãnh đạm hơn không?
Từ giờ trở đi hai người phải cẩn thận hơn. Bản thân Stefan phải cẩn thận hơn. Phải đảm bảo săn mồi thường xuyên, thỏa mãn cơn khác của mình bằng máu động vật, để thoát khỏi cơn cám dỗ. Không bao giờ cho phép cơn đói quá dữ dội. Nghĩ đến chuyện đó, anh lại thấy đói. Cơn đau khô khốc, cảm giác cháy bỏng đang lan dọc theo xương hàm trên của Stefan, thì thầm xuyên qua những mạch máu li ti trong cơ thể. Lẽ ra anh nên ở trong rừng – các giác quan căng hết cỡ để nắm bắt những tiếng răng rắc nhỏ nhất của cành khô, cơ bắp sẵn sàng cho cuộc rượt đuổi – chứ không phải ngồi đây, cạnh lò sưởi, quan sát những mạch máu xanh nhờ nhờ ẩn hiện nơi cổ họng Elena.
Chiếc cổ thanh mảnh quay lại khi Elena nhìn Stefan.
“Anh có muốn đến dự buổi tiệc tối nay không? Chúng ta có thể mượn xe của dì Judith,” cô hỏi.
“Nhưng hai đứa phải ở lại ăn tối đã chứ,” dì Judith nói nhanh.

“Bọn cháu có thể mua cái gì đó ăn dọc đường.” Elena muốn nói cả hai có thể mua cái gì đó cho cô ấy ăn, Stefan nghĩ bụng. Bản thân anh có thể nhai nuốt thức ăn thông thường nếu buộc phải thế, dù chúng chẳng ích lợi gì và từ lâu lắm rồi anh cũng không thấy chúng ngon lành nữa. Không, khẩu vị của Stefan ... đã trở nên đặc biệt hơn rồi, anh nghĩ. Và nếu họ đến buổi tiệc, thì cũng có nghĩa là Stefan sẽ phải đợi thêm nhiều giờ nữa mới được ăn thực sự. Nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý với Elena.
“Nếu em muốn thế.” Stefan nói.
Cô ấy muốn thế, cô ấy quyết định rồi. Anh đã cảm thấy điều đó ngay từ đầu. “Được rồi, vậy để em thay đồ.”
Stefan theo Elena đến tận chân cầu thang. “Mặc cái gì cao cổ vào. Một chiếc áo len.” anh bảo, thấp giọng đến nỗi khó nghe ra được.

Elena đưa mắt nhìn qua phòng khách trống không, rồi đáp, “Không sao đâu. Vết thương gần lành rồi. Anh xem này.” Elena kéo cổ áo ren xuống, ngoẹo đầu sang bên.
Stefan nhìn trừng trừng như bị thôi miên vào hai dấu tròn nhỏ xíu trên làn da mịn. Chúng có màu đỏ bầm nhàn nhạt, gần giống màu rượu loãng. Anh nghiến răng nhìn đi chỗ khác. Nhìn lâu hơn nữa sẽ khiến anh phát điên mất.
“Ý anh không phải vậy” Stefan cộc lốc.
‘Ồ.” Suối tóc bóng mượt của Elena một lần nữa buông xuống che phủ vết thương, giấu kín nó đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui