Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh

“Đợi một phút, điều này nhắc nhở mình,” Bonnie xen vào, nắm lấy một bàn tay của lena. “Hãy đoán xem mình học được gì từ người em họ của mình trong mùa hè này?”
Trước khi một ai đó có thể nói, cô thông báo một cách đắc thắng: “Xem chỉ tay!”
Có những tiếng lẩm bẩm và một vài tiếng cười.
“Cứ cười đi.” Bonnie nói, không hề bối rối trước tất cả điều đó. “Em họ của mình đã nói ình biết mình là nhà bói toán. Bây giờ, để mình xem nào…”
Cô nhìn chăm chú vào lòng bàn tay của Elena.
“Nhanh lên nào, hoặc là chúng ta sẽ bị trễ.” Elena nói với một chút nôn nóng.
“Được rồi, được rồi. Bây giờ, đây là đường sinh mệnh của cậu – hay đó là đường tâm mệnh nhỉ?”
Trong đám đông, một ai đó cười khúc khích.

“Yên lặng, mình đang đi vào hư không. Mình thấy…mình thấy…”
Bỗng nhiên, gương mặt Bonnie ngây ra, như thể cô bị giật mình. Đôi mắt nâu mở to, nhưng cô dường như không còn nhìn chằm chằm vào tay của Elena nữa. Mà như thể cô đang nhìn xuyên qua nó – vào một thứ gì đó khủng khiếp.
“Cậu sẽ gặp một người lạ mặt ngăm ngăm, cao.” Meredith thì thầm từ phía sau cô.
Có một sự xôn xao vì tiếng cười.
“Ngăm ngăm, đúng, và một người lạ mặt… nhưng không cao.” Giọng Bonnie nín lặng và xa xăm. “Mặc dù vậy,” cô tiếp tục sau một lúc, cái nhìn bối rối, “anh ta đã cao, trước kia.”
Đôi mắt nâu mở to của cô nhướng lên nhìn Elena trong sự bối rối.
“Nhưng điều đó là không thể làm được…phải không?”

Cô thả bàn tay của Elena ra, gần như là ném nó đi.
“Mình không muốn xem nữa.”
“Okay, buổi biễu diễn kết thúc. Đi thôi.” Elena nói với những người khác, tức tối mơ hồ. Cô luôn luôn cảm thấy những trò bói toán chỉ là như thế - những trò bịp bợm. Vì thế tại sao cô lại bực mình? Chỉ vì sáng hôm đó cô gần như không phải là chính mình….Các cô gái bắt đầu hướng về lớp học. Nhưng tiếng gầm rú của động cơ ô tô đẹp đẽ đã ngăn bước chân của tất cả bọn họ.
“Ôi!” Caroline nói, nhìn chăm chú. “Đúng là một một chiếc xe hơi.”
“Đúng ra là một chiếc Porsche,” Meredith chữa lại một cách lạnh lùng.
Chiếc Turbo 911 đen bóng mượt kêu rừ rừ xuyên qua bãi đỗ xe, tìm một khoảng trống, di chuyển một cách uể oải như một báo săn mồi. Khi chiếc xe đến chỗ dừng, cửa mở ra, và họ nhìn lướt qua chiếc xe.
“Ôi, chúa ơi,” Caroline thì thầm.
“Các cậu có thể nói gì nữa nào,” Bonnie thở dài.
Từ chỗ cô đứng, Elena có thể nhìn thấy anh ta có một thân hình gầy, mảnh khảnh. Quần jean bạc màu anh ta chắc chắn phải cởi ra vào ban đêm, chiếc áo sơ mi bó sát, và một chiếc áo khoác da được cắt may một cách khác thường. Tóc anh ta xoăn và xám. Tuy vậy, Anh ta không cao. Chỉ nặng trung bình. Elena để thoát ra tiếng thở dài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui