Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
Sự thật thì, mình không biết Caroline làm gì trong những ngày này, và mình cũng không quan tâm. Mình không bao giờ gặp cô ta vào giờ ăn trưa hay sau giờ học nữa; có vẻ như cô ta đã bị đám bạn cũ kéo đi rồi.
Ngay bây giờ chỉ có một thứ duy nhất mà mình quan tâm thôi. Stefan.
Thậm chí cả Bonnie và Meredith cũng không nhận ra là anh ấy quan trọng với mình đến mức nào. Mình sợ phải nói với họ; mình sợ họ nghĩ là mình bị điên rồi. Khi ở trường, mình đeo một cái mặt nạ điềm tĩnh và tự chủ, nhưng bên trong thì—ờ, mỗi ngày mỗi tệ hơn.
Dì Judith bắt đầu lo lắng về mình. Dì nói trong những ngày này mình không ăn uống đủ gì cả, và dì đã đúng. Mình không thể tỏ ra tập trung khi ở lớp học, hay thậm chí bất cứ thứ gì buồn cười như hội những Ngôi nhà bị ám. Mình không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoại trừ anh ta. Và mình thậm chí cũng không biết là tại sao.
Anh ta không nói chuyện với mình kể từ cái buổi chiều kinh khủng đó. Nhưng mình sẽ kể một chuyện lạ lắm. Ở lớp Lịch sử hồi tuần trước, khi mình liếc lên và bắt gặp anh ta đang nhìn mình. Bọn mình ngồi cách nhau vài ghế, và anh ta hoàn toàn quay về một phía của cái bàn, chỉ nhìn thôi. Vào khoảnh khắc đó, mình cảm thấy gần như hoảng sợ, và tim mình bắt đầu đập thình thịch, và bọn mình nhìn chằm chằm nhau—rồi anh ta nhìn đi chỗ khác. Nhưng từ đó nó lại xảy ra thêm lần nữa và mỗi lần như thế mình cảm thấy mắt anh ta nhìn mình trước khi mình thấy chúng. Đó là giờ Văn. Mình biết đó không phải là sự tưởng tượng của mình.
Anh ta không giống bất cứ anh chàng nào mà mình từng biết.
Anh ta có vẻ quá cô lập, quá đơn độc. Mặc dù đó là sự lựa chọn của anh ta. Anh ta đã có vị trí khá tốt trong đội bóng bầu dục, nhưng anh ta không đi với bất cứ ai trong đội cả, có lẽ là trừ Matt thôi. Matt là người duy nhất anh ta nói chuyện. Anh ta cũng không đi với bất kỳ cô gái nào, đó là mình thấy vậy, nên có lẽ mấy lời đồn mơ hồ cũng có ích đó chứ. Nhưng nó giống như anh ta lảng tránh mọi người nhiều hơn là họ tránh anh ta. Anh ta biến mất giữa những tiết học và sau buổi tập bóng, và mình chưa từng một lần thấy anh ta trong nhà ăn. Anh ta cũng chưa từng mời ai đến phòng của anh ta ở ngôi nhà lán vát gỗ. Anh cũng không bao giờ đến quán cà phê sau giờ học.
Vậy nên làm sao mà mình bắt lấy anh ta ở nơi nào đó mà anh ta không thể trốn khỏi mình? Đó chính là vấn đề thật sự đối với Kế hoạch B. Bonnie nói, “Sao không mắc kẹt trong một cơn bão sấm với anh ta, vậy các cậu phải nằm rút lại với nhau để duy trì hơi ấm của cơ thể?” Và Meredith thì gợi ý là xe mình có thể hư ngay trước ngôi nhà lót ván đó. Nhưng không có ý kiến nào trong số đó thực tế cả, và mình đang điên lên cố tìm thứ gì đó khá hơn.
Mỗi ngày mỗi tệ hơn với mình. Mình có cảm giác mình giống như một cái đồng hồ hay thứ gì đó, lên dây càng ngày càng căng hơn. Nếu mình không tìm ra việc gì đó để làm sớm, thì mình sẽ…
Mình đã muốn ghi là “chết.”
Giải pháp đến với cô khá là đột ngột và đơn giản.
Cô cảm thấy có lỗi với Matt; cô biết cậu ấy bị tổn thương bởi cái tin đồn Jean-Claude. Cậu ấy hầu như không nói chuyện với cô kể thì khi chuyện đổ vỡ, thường thì chỉ đi ngang qua cô với một cái gật đầu nhanh. Và khi cô chạy về phía cậu ấy trên hành lang trống bên ngoài Creative Writing, cậu đã không nhìn thấy cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...