Nhật Ký Ma Cà Rồng Tập 1: Thức Tỉnh
“Ý con là sao, con sẽ không quay lại là sao?” Giuseppe thường là một người công bằng, nhưng ông đang tức giận, và đứa con trai lớn đã làm bùng lên tính hung dữ trong ông.
Đúng lúc này đứa con trai đó đang chạm nhẹ môi mình bằng một cái khăn mùi xoa bằng lụa màu vàng nghệ. “Con không nghĩ là cha lại không thể hiểu một câu đơn giản như thế, cha à. Con lặp lại nó bằng tiếng Latin cho cha nhé?”
“Damon—“ Stefan bắt đầu căng thẳng, kinh sợ cái sự không tôn trọng này. Nhưng cha anh ngắt ngang.
“Con đang nói với ta rằng ta, Giuseppe, Conte di Salvatore, sẽ phải đối mặt với bạn bè khi họ biết con trai ta là một kẻ ăn chơi hoang toàng hay sao? (scioperato=profligate) Một kẻ vô tích sự? Một kẻ ăn không ngồi rồi chẳng có đóng góp nào hữu ít cho Florence ?” Những người hầu đang len lén lui đi khi Giuseppe bắt đầu cơn thịnh nộ.
Damon thậm chí không chớp mắt. “Rõ rành rành đó thôi. Nếu bố gọi những kẻ xun xoe nịnh nọt bố với hy vọng được bố cho vay chút tiền là bạn.”
“Sporco (foul, dirty) parassito (ký sinh)!” “Đồ ăn bám rác rưởi!” Giuseppe than khóc, bật dậy khỏi ghế. “Chưa đủ tệ hay sao khi còn học ở trường mày đã lãng phí thời gian của mày và tiền của ta? Ồ, phải rồi, ta biết tất cả những trò cờ bạc, đua ngựa, đàn bà. Và ta biết nếu không nhờ thư ký hay gia sư của mày thì mày đã rớt mọi khóa học rồi. Nhưng giờ mày lại làm ta hoàn toàn nhục nhã. Và tại sao? Tại sao?” Bàn tay to lớn của ông gấp gáp ghì lấy cằm của Damon. “Vậy là mày sẽ trở lại việc săn và bắt mồi ư?”
Stefan phải khen anh trai mình; Damon không hề nhíu mày. Anh ta đứng, gần như cười vào sự kìm kẹp của cha mình, từng phân đều toát lên vẻ quý tộc, từ chiếc mũ giản dị lịch sự trên mái đầu đen đến cái áo choàng bằng lông chồn, đến cả đôi giày da mịn của ông. Môi trên của anh cong lên biểu thị rõ sự ngạo nghễ.
Lần này thì anh đi quá xa rồi, Stefan nghĩ, quan sát hai người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào nhau. Thậm chí lần này anh còn không thể “ngọt ngào” để khiến cha nghe theo ý anh được.
Nhưng ngay lúc đó có một tia sáng hắt vào cửa phòng học. Khi quay lại, Stefan đã bị lóa mắt bởi đôi mắt màu xanh biếc, ẩn sau hàng mi dài màu vàng kim. Đó là Katherine. Cha cô ấy, Baron von Swartzschild, đã mang cô ấy từ những vùng đất lạnh lẽo của những Hoàng Tử nước Đức đến vùng quê nước Ý, hy vọng rằng đều này sẽ giúp cô hồi phục sau cơn bệnh kéo dài. Và kể từ ngày cô ấy đến, mọi thứ đối với Stefan đều thay đổi.
“Xin thứ lỗi cho cháu. Cháu không có ý cắt ngang.” Giọng cô ấy mềm mại và trong trẻo. Cô ấy mang một dáng vẻ mong manh khi bước đi.
“Không, đừng đi. Ở lại đây,” Stefan nói nhanh. Anh muốn nói thêm nữa, để nắm lấy tay cô ấy – nhưng anh đã không dám. Không phải vì bố anh ở đó. Tất cả những gì anh có thể làm là nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh như màu đá đang ngước lên nhìn anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...