Nhật Ký Luyện Thành Phúc Hắc

CHƯƠNG 48:
Chao đèn chạm rỗng, ngọn đèn màu cam xuyên thấu qua từng họa tiết uốn lượn, khiến cho khung giường mờ ảo càng tăng thêm mấy phần tình sắc. Chăn còn chưa kịp vén lên, hai cơ thể lõa lồ nằm bên trên, tựa như đang thả mình trên đồng cỏ ở Provence xanh mướt, không khí phảng phất hương cỏ thơm ngập tràn.

Khoảng cách giữa hai cánh tay thu hẹp lại, làm cho cô gái bé nhỏ trong lòng càng dựa sát mình hơn. Quan Thước Hạ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt đen sâu thẳm như biển hồ, Ninh Mặc cười đến vui vẻ, khuôn mặt rạng rỡ không nói nên lời.

Mùi thơm nữ tính phảng phất bên môi, đôi môi Ninh Mặc khẽ cắn môi dưới Quan Thước Hạ, tách hàm răng đều trắng muốt, đầu lưỡi dò xét đi vào, dây dưa, muốn được nhiều hơn nữa. Lưỡi của anh cũng giống như người, dịu dàng ấm áp, linh hoạt qua lại, Quan Thước Hạ cảm giác miệng mình như tràn đầy, trướng trướng, nhưng lại cảm thấy thỏa mãn khó hiểu.

Da thịt non mềm trắng như tuyết không hề có chút tì vết nào, ửng hồng nhàn nhạt hiện lên trên làn da trắng muốt, khiến người ta muốn cắn một miếng. Ánh mắt chăm chú khiến cho da Quan Thước Hạ như muốn bùng cháy. Từ môi hôn chuyển đến gáy, cần cổ, cảm giác ngưa ngứa khiến Quan Thước Hạ hơi nheo mắt. Tay Ninh Mặc cũng không nhàn rỗi, luồn ra phía sau, ‘giải quyết’ nốt thứ đồ trên người cô.

——Đường phân cách cảnh H—–
1

Sáng sớm, hơi nước phủ mờ lên tấm gương trên vách, cơ thể mới tắm rửa trong nước ấm vẫn còn đang trần trụi phủ kín vết xanh tím và dấu hôn, quanh cổ Quan Thước Hạ đầy vết ô mai, hai chân đau nhức khó khăn di chuyển, lại quay đầu nhìn khuôn mặt mình ửng đỏ trong gương, giờ đã có thêm nét quyến rũ thành thục.

“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ của có quy luật vang lên, tiếp theo là giọng nói Ninh Mặc: “Tôm nhỏ, sao em ở trong đó lâu vậy? Rơi vào bồn cầu rồi hả?” Ninh Mặc biết Quan Thước Hạ ngượng ngùng, nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là năm rưỡi sáng, mà Quan Thước Hạ vào WC từ khoảng ba giờ sáng. Lúc Quan Thước Hạ rời khỏi giường cứ tưởng Ninh Mặc đang ngủ, nhưng cô không biết Ninh Mặc theo cô đứng ngoài cửa cả tiếng đồng hồ rồi. Ninh Mặc dựa lưng vào tường, lấy chăn lông của Quan Thước Hạ quấn quanh người.

Cánh cửa ‘két’ một tiếng rồi mở, Quan Thước Hạ ló đầu ra khỏi cửa, bĩu môi lườm Ninh Mặc. Ninh Mặc bị cô chiếu tướng, mở chăn, kéo cô từ trong cánh cửa ra, hai người dưới lớp chăn trần trụi ôm nhau.

“Ninh Mặc, anh là chó hả?” Quan Thước Hạ nói với kẻ đang cắn lên gáy mình: “Trên người em đầy vết bầm rồi.”

Ninh Mặc nghe xong không có động tĩnh, chỉ là hàm răng khẽ tăng thêm lực, lưu lại vết răng trên cổ Quan Thước Hạ: “Đây là kí hiệu, để phòng ngừa tôm nhỏ của anh suốt ngày chạy lung tung bên ngoài, cho tất cả mọi người biết em đã có chủ.”

Quan Thước Hạ nghĩ ngợi, chợt thấy có gì đó kì quái, ngón trỏ chỉ lên chóp mũi Ninh Mặc, hỏi: “Anh nhìn thấy gì? À… có phải trưa hôm qua anh tới trường, anh thấy…” Ninh Mặc không để Quan Thước Hạ nói xong, cúi đầu hôn đôi môi đỏ đang lải nhải, làm tiếng nói cũng tan biến.

Buổi sáng đàn ông đều ‘tràn trề sinh lực’, đáng tiếc Quan Thước Hạ không ý thức đươc điều này, hai tay đặt lên bờ ngực trần trụi của Ninh Mặc, muốn tìm khoảng trống để thở giữa nụ hôn đắm đuối kéo dài. Ninh Mặc càng dán chặt hơn, bụng dưới lại bốc lửa.

Đột nhiên Ninh Mặc rời khỏi môi Quan Thước Hạ, cúi người ôm lấy cô đến bên giường rồi thả cô xuống. Còn mình nằm cạnh cô, túm cái chăn nhăn nhúm thành một đống đắp lên hai người, tay ôm lấy vòng eo cô. Không lâu sau tiếng hít thở đều đều vang lên trong lòng Ninh Mặc, Ninh Mặc khẽ nhếch miệng im lặng cười. Lần đầu tiên của đàn ông là ngây ngô mới mẻ, còn của phụ nữ lại là dày vò trong đau đớn, Ninh Mặc không thể không quan tâm đến cảm nhận của Quan Thước Hạ mà lại dày vò cô thêm lần nữa, con tôm nhỏ vừa rồi đi vào WC đã rất khó khăn rồi, sao có thể vì sung sướng của bản thân mà làm ảnh hưởng tới cơ thể cô chứ.


————-

“Ninh Mặc, mang đồ ăn của anh biến đi!” Tiếng Quan Thước Hạ kéo suy nghĩ của Ninh Mặc quay về, Ninh Mặc ngoảnh lại thấy Quan Thước Hạ đang ngồi cảnh bàn ăn, tay lật giở tạp chí bát quái.

Ninh Mặc tắt bếp, đi tới ngồi đối diện Quan Thước Hạ, nhìn chằm chằm cô, hồi lâu mới mở miệng nói: “Chúng ta có nên thảo luận chuyện xảy ra tối qua không nhỉ?”

Quan Thước Hạ giả bộ không để ý, vùi đầu vào tạp chí, không ngờ tay Ninh Mặc giật lấy cuốn tạp chí, khiến cho Quan Thước Hạ không thể không ngẩng đầu đối diện với tròng mắt thâm thúy của Ninh Mặc.

“Ừm, chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện này là anh tình tôi nguyện, không cần chịu trách nhiệm với em.” Quan Thước Hạ chột dạ nói.

Những lời này khiến Ninh Mặc bùng nổ, nhưng Ninh Mặc lại về trạng thái ‘hồ ly’, nghe Quan Thước Hạ nói xong chỉ gật đầu cười, sau đó nói với Quan Thước Hạ: “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của anh, em phải chịu trách nhiệm với anh.”

“Sao thế được? Ở nước ngoài anh làm hòa thượng à!” Quan Thước Hạ thốt lên, mắt trợn tròn, không tin nhìn Ninh Mặc: “Còn nữa, hôm qua anh có vẻ rất quen thuộc mà.”

Ý cười của Ninh Mặc càng sâu, Quan Thước Hạ che miệng mình, thâm thúy nói: “Anh có thể coi đây là lời khen không? Em nghĩ một ngày đi học đi làm mất 18 tiếng, 6 tiếng còn lại để ăn cơm, vệ sinh, đủ thứ chuyện, anh có rảnh như vậy không? Còn nữa, người nước ngoài bị AIDS nhiều như thế, anh phải bảo vệ mình chứ!”

“Anh và Diêu Đình…” Quan Thước Hạ còn chưa nói xong đã bị Ninh Mặc đánh một cái vào đầu.

“Đầu quả dưa suốt ngày nghĩ lung tung, bọn anh không có chuyện đó!” Bốn chữ cuối Ninh Mặc nhấn mạnh. Tuy Quan Thước Hạ không nói, nhưng trong lòng Ninh Mặc hiểu rõ, Quan Thước Hạ vẫn để ý đến chuyện Diêu Đình. Cái gọi là mối tình đầu, không phải là phương trình mà mình chẳng bao giờ có thể giải được sao? Năm xưa khờ dại, hôn môi đã là bước cuối cùng rồi. Dù ra nước ngoài bị văn hóa nước khác ảnh hưởng, nhưng trường học hai người xa nhau đến thế, Diêu Đình còn chăm chỉ hơn cả Ninh Mặc nữa  nên mỗi lần gặp nhau đều tính toán từng giây từng phút, làm sao có thể để những cử chỉ lãng mạn làm ảnh hưởng đến người kia chứ, đây chắc cũng là một trong số những nguyên nhân làm cho Diêu Đình không chịu nổi cô đơn mà đi tìm người khác.

Nghe Ninh Mặc nói vậy, tảng đá trong lòng Quan Thước Hạ được gỡ bỏ, vui cười hớn hở.

Ninh Mặc đứng dậy, ngồi xuống bên chân Quan Thước Hạ, điều chỉnh ghế dựa của cô để cô đối mặt với chính mình, quỳ một gối, nắm hai tay Quan Thước Hạ.

“Anh không biết từ bao giờ con tôm nhỏ đã trở thành điểm yếu của anh. Tương lai trong trong sáu mươi năm nữa, sáng sớm tỉnh lại anh có thể nói ‘chào buổi sáng’ với em, có thể làm ‘phiếu cơm dài hạn’ của em, có thể đun nước nấu trứng cho em… Còn nhiều nhiều điều có thể nữa, chỉ cần em cho anh một lần ‘có thể’.”


Giọt nước lăn trên khóe mi khẽ run rẩy, cũng từng chút từng chút dội vào đáy lòng Ninh Mặc. Quan Thước Hạ bật cười,vừa khóc vừa cười nói với Ninh Mặc: “Ninh tiên sinh, không có hoa và nhẫn cầu hôn thì sao em đồng ý anh được.” Ninh Mặc nghe câu trả lời này cũng choáng váng.

Nhanh chóng đứng dậy, mở ngăn mát tủ lạnh lấy ra một cành lan, lại lấy hống hút trong hộp sữa, dùng kéo cắt làm hai nửa, gắn lại thành một vòng tròn. Cầm nhẫn cầu hôn và hoa trong truyền thuyết lại gần Quan Thước Hạ, đeo ‘nhẫn ống hút’ vào ngón giữa tay cô, cành lan đặt vào lòng Quan Thước Hạ, lòng vui vẻ.

Ninh Mặc đi ra ngoài một lúc, khi về đưa cho Quan Thước Hạ một cái bình thủy tinh tinh xảo, bên trong đựng chất lỏng trong suốt, dưới đáy còn có một nụ hoa lài chưa kịp nở.

“Thơm quá, nước hoa à?” Quan Thước Hạ buông điều khiển xuống, nhận lấy cái bình Ninh Mặc đưa cho, mở nắp ra. Hương thơm nhẹ nhàng ngan ngát lan tỏa trong không khí, khiến cho người ta thư thái.

“Mỗi cô gái đều có một loại nước hoa của riêng mình, nước hoa trước đây không thích hợp với em. Còn đây là làm riêng theo yêu cầu, sau này anh sẽ đưa nước hoa cho em.” Ninh Mặc biết Quan Thước Hạ vẫn dùng một loại, mấy năm nay chưa từng thay đổi.

“Khi bé, em ngửi thấy mùi nước hoa của mẹ, cứ ngốc nghếch nghĩ đó là mùi thơm của mẹ, vẫn dùng đến giờ mà không để ý.” Quan Thước Hạ nói ra khúc mắc trong, đến khi tìm được lòng mình, ôm lấy thắt lưng Ninh Mặc, vùi mặt trong lòng Ninh Mặc, cọ cọ vị trí thích hợp mới dừng lại.

Phải làm thế nào mới có thể xóa tan nỗi bất an trong lòng em đây? Ninh Mặc giữ lại câu này, không dám mở miệng hỏi Quan Thước Hạ đang tựa vào ngực mình

CHƯƠNG 49:
Ví tiền đâu?” Vừa bước vào nhà, Ninh Mặc đã bị Quan Thước Hạ lục soát toàn thân, cuối cùng lôi ra một cái ví rất dày từ túi quần, rút ra hơn mười tờ một trăm nhân dân tệ.

“Em cứ từ từ cướp, tôm nhỏ.” Ninh Mặc vui sướng, hài lòng ném ví lên bàn uống nước.

“Tiền của anh là tiền của em, tiền của em vẫn là của em. Máy ATM ngân hàng Trung Quốc trước khu chung cư bị hỏng, em không có tiền mặt, ở chợ lại không cà được thè. Tối nay hẹn anh Lâm Sùng đến nhà ăn cơm, ngày kiia anh ấy bay rồi, làm một bữa tạm biệt. Hôm nay sao anh về sớm vậy?” Quan Thước Hạ nhét tiền vào túi quần.

“Vừa hay hai người Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa nói là lâu không gặp em, muốn đến ân cần thăm hỏi, bảo anh về chuẩn bị. Rõ ràng là chúng nó đến kiếm cơm ăn.” Ninh Mặc ngồi xuống sô pha mềm mại.

Quan Thước Hạ cố ý khoe mẽ trước mặt Ninh Mặc, cười hì hì nói: “Nếu không anh đi mua đồ ăn, luận văn của em vẫn chưa làm xong. Gần đầy giảng viên hướng dẫn thúc giục muốn đòi mạng, em ở nhà cố gắng tiếp.”


Ninh Mặc nhắm mắt lại, miễn cưỡng nói: “Hôn một cái, anh sẽ suy nghĩ.”

Quan Thước Hạ đứng lên, cúi đầu chuồn chuồn lướt nước qua hai má Ninh Mặc, bị Ninh Mặc đè lại, lại là một nụ hôn mãnh liệt.

“Đây mới là ‘hôn’, em chỉ làm qua loa cho xong.” Sau khi ăn no, Ninh Mặc mới chậm rãi nói, khiến mặt Quan Thước Hạ đỏ như cà chua.

“Ninh Mặc, rốt cuộc anh có đi hay không?” Nhìn một cái, tính tình cô bé này cũng thật nóng nảy.

“Anh có thể không đi sao? Buổi tối anh sẽ tính toán sổ với em sau!” Ninh Mặc nhận số tiền Quan Thước Hạ đưa trả, đi đến trước cửa đi lại đôi giày vừa cởi ra.

Ninh Mặc mở cửa ra, nghe thấy Quan Thước Hạ sau lưng nói: “A, quên mất không nói với anh, nhớ mua nhiều cà rốt một chút.”

“Không phải em không ăn sao?” Ninh Mặc biết mức độ chán ghét của Quan Thước Hạ với cà rốt.

“Anh Lâm Sùng thích ăn.” Ngọt ngào nói một câu, còn cảm thấy cả vị ô mai trong đó.

Trước cửa, Ninh Mặc ngẩng đầu, thở dài một hơi, trong lòng oán hận mắng một câu: “Tối nay tôi cho anh ăn sáu món cà rốt, ăn chết luôn đi.”
1

Bữa cơm này đối với Lâm Sùng quả thật là rất giày vò, Ninh Mặc nói được làm được, thật sự cho Lâm Sùng ăn sáu món cà rốt, lại đặt gần chỗ Lâm Sùng ngồi. Rõ ràng là Ninh Mặc đang báo thù, hơn nữa còn là báo thù quang minh chính đại. Quan Thước Hạ nhiệt tình gắp rau cho Lâm Sùng, Tôn Thư thì rất vui tươi hớn hở vì ít đi một người tranh thịt với mình. Anh bạn như mấy đời chưa được ăn thịt, con nhà quan to cũng không thiếu ăn đúng không? Việc này cũng không thể trách Tôn Thư, thể tích của anh từ nhỏ đã khiến mẹ Tôn đau đầu. Chỉ cần Tôn Thư ở nhà sẽ không có thịt trên bàn ăn, tạo cho Tôn Thư một phản ứng có điều kiện, thấy thịt thì rất vui mừng.

Sau khi ăn xong, anh còn ngồi ở đó đến hơn mười giờ, bị Ninh Mặc đuổi về, các vị khách đều lắc đầu, chỉ vào mũi Ninh Mặc nói: “Anh bạn à, đừng miệt mài quá độ! Hại thân thể, phải biết kiềm chế.”

Ninh Mặc nằm trên giường cỡ lớn chờ Quan Thước Hạ tắm rửa. Không ngờ lúc mua giường, Ninh Mặc đã có lòng muông dạ thú, mang theo âm mưu đen tối rồi.

Cánh cửa mở ra, Quan Thước Hạ cầm khăn tắm màu trắng lau tóc, trên người mặc đồ ngủ đôi giống của Ninh Mặc. Hành động bình thường chẳng có gì lạ, nhưng trong mắt Ninh Mặc lại rất hấp dẫn.

Một cái kéo tay, Quan Thước Hạ nhanh chóng nằm xuống chiếc giường mềm mại, sau đó Ninh Mặc hơi thở dồn dập nằm đè lên.

Cô bị anh ép chặt không có khe hở để giãy dụa, anh mạnh mẽ hôn cô, cắn mút môi cô, lại dây dưa với chiếc lưỡi. Ninh Mặc tạm dừng một chút, tứ chi thon dài bao vây cô, cái lưỡi trơn mềm quấn chặt lấy cô, tay anh thăm dò vào trong áo, vuốt ve nơi mềm mại của cô.


“Hôm nay không phải thứ bảy, Ninh Mặc, anh quên rồi. Em, ngày mai là ngày đầu tiên em đi làm…” Quan Thước Hạ liều mạng muốn đẩy người phía trên ra.

Chân Quan Thước Hạ cũng bị anh tách ra, anh thoáng rời khỏi rồi lại đột nhiên tiến vào, sau đó hoạt động có tiết tấu, không để cô lùi bước. Đầu lưỡi anh di chuyển đến ngực cô, vừa hút vừa liếm, làm cho mạch máu toàn thân cô nở ra. Lại một cuộc tấn công mạnh mẽ, Ninh Mặc dùng miệng chặn miệng cô lại, phía dưới hoạt động ngày càng nhanh, anh nâng hai chân cô quấn lên thắt lưng mình.

Quan Thước Hạ la hét muốn đẩy Ninh Mặc ra: “Không được, anh đi ra ngoài, anh không mang…”

Sau đó là kích tình nghiêng trời lệch đất, hai tay túm chặt chăn hai bên, khó có thể ngừng cao triều này, Quan Thước Hạ ôm cổ Ninh Mặc, mở miệng cắn mạnh vào vai anh. Cuối cùng, Ninh Mặc vẫn ra ngoài, an ủi sự bất an trong lòng Quan Thước Hạ. Hai người đã có hiệp ước tam chương, chờ Quan Thước Hạ hai năm mới kết hôn, sau khi kết hôn mới có con.

“Lưu manh!” Quan Thước Hạ thì thào mắng Ninh Mặc vẫn nằm trên người mình sau khi kết thúc cao triều.

Ninh Mặc vén mái tóc đầy mồ hôi trên trán cô, nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, nếu không lưu manh không thể cam đoan ngày mai em có thể đi làm đúng giờ hay không!”

******

Bây giờ xã hội đều cần đến quan hệ xã hội, nếu không có thì nửa bước cũng khó đi. Ba Quan đã tìm cho Quan Thước Hạ một vị trí trong Phòng tài liệu tại tòa thị chính, đương nhiên, chức vị này chẳng là gì so với điều kiện nhà họ Quan, chủ yếu là dựa vào tính cách của Quan Thước Hạ. Cô chỉ muốn làm một con tôm nhỏ, có thể sống trong biển người mờ mịt, có thể càng không gây sự chú ý càng tốt. Nhưng chỉ một chức vị nho nhỏ như vậy cũng là mơ ước của bao người, bây giờ bao nhiêu người thi cử đến thiên hoang địa lão [1] chỉ để chen vào đây. Quan Thước Hạ cũng vui vẻ nhận ý tốt của ba Quan.
1

[1] Thiên hoang địa lão: Ý chỉ thời gian rất dài.

“Đây là thực tập sinh mới của Phòng tài liệu, tên là Quan Thước Hạ. Mấy người cũ hãy giúp đỡ cô ấy!” Người nói là trưởng phòng Khương của phòng nhân sự, là cấp trên trực tiếp của phòng hành chính

“Cô bé này thật xinh xắn, nên gọi thế nào đây, cô bé?” Một ông chú trung niên bụng phệ chào hỏi.

“Mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn, gọi cháu là Tiểu Quan là được ạ. Chú xưng hô thế nào ạ?” Quan Thước Hạ khách khí đáp lại.

Trưởng phòng Khương mở miệng trả lời Quan Thước Hạ: “Đây là trưởng phòng Phương của cháu. Lão Phương à, trước tiên Tiểu Quan do anh hướng dẫn nhé, anh là công tác đã lâu, để cô bé cho anh hướng dẫn tôi rất yên tâm!”

Trưởng phòng họ Phương liên tục đồng ý, lãnh đạo đích thân đến, nói ông phải tự mình hướng dẫn, chứng tỏ lai lịch cô bé này không nhỏ, ông có thể nói không sao?

Cả ngày cũng không có chuyện gì, chưa tới bốn giờ mọi người trong phòng đã lục tục đi về. Chú chim nhỏ mới tới tự nhận không dám ngày đầu tiên đã về sớm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận