Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17
Ngoại truyện về lúc trốn thoát
Sau hôn lễ, anh đưa Minh Thùy đến nhà ba mẹ tôi chơi, à mà ba mẹ tôi cũng là ba mẹ anh mà. Anh thì gọi điện rủ tôi qua.
“Bé cưng, qua đây chơi với anh đi!” Anh nói trong điện thoại.
“Qua đâu?” Tôi đang chơi với Minh Phong ở nhà của Minh Long.
“Căn nhà hai chúng ta bị nhốt! Qua chơi với anh!” Anh nói.
“Em không rảnh, anh kêu con Thùy chơi với anh! Em chưa chấp nhận được sự thật con Thùy là chị dâu mình đâu. Em vẫn còn vô cùng hoang mang!” Tôi trả lời,bên kia có giọng cười, không phải anh cười mà là mọi người. “Anh bật loa ngoài sao?” Tôi hỏi.
“Ừm!” Anh trả lời nhẹ như gió vậy.
“Anh được lắm! Em cúp máy đây!” Tôi cúp máy.
“Sao vậy em?” Minh Long bưng đĩa trái cây từ dưới bếp lên. “Ai gọi vậy nhỉ?” Điện thoại của cậu ta rung lên. Cá một trăm trên một trăm là anh gọi. “Em nghe đây anh Huy?” Thấy chưa, nói đâu có sai.
“…” Tôi không biết bên kia nói gì mà Minh Long nhìn tôi cười. Cậu ta gọi cô giúp việc đến dẫn Minh Phong ra vườn chơi. Tôi sợ người giúp việc nhà này là chỉ cần cậu ta chỉ tay thôi cũng biết cậu ta muốn gì. Minh Long ngồi xuống kế tôi, tay vòng nhẹ qua ôm eo tôi. Đóng phim lãng mạn chắc.
“Có gì chút em qua!” Rồi xong, cậu ta nhận lời rồi. Cậu ta cúp máy rồi bẹo má tôi một cái.
“A ui!” Tôi xoa xoa cái má bị bẹo. “Anh vũ phu quá!” Tôi đánh vào đùi cậu ta.
“Vậy bà xã thật là vũ nữ.” Cậu ta nắm lấy tay tôi mà hôn nhẹ một cái. “Đi qua gặp mặt chị dâu!” Cậu ta đề cập đến.
“Em không chấp nhận nổi sự thật phũ phàng này đâu!” Tôi dựa vào vai cậu ta trả lời.
“Đi qua đó moi hết tất xấu của chị dâu ra nói.” Minh Long đề nghị. “Đi lên thay đồ, anh thương.” Nghĩ sao dụ tôi kiểu này vậy. Cậu ta định cúi xuống cưỡng hôn tôi thì bà Lục Ngọc từ ngoài đi vào.
“À há, ta không thấy gì hết! Ta không thấy gì cả!” Bà nói như vậy chẳng khác nào bà đã thấy hết. Bà đi nhanh xuống bếp, miệng còn mỉm mỉm cười.
“Đi lên thay đồ đi! Anh thương! Đi!” Cậu ta đẩy tôi đứng lên, tôi đành đi lên thay đồ vậy.
***
Hiện tại chúng tôi đang ngồi đối mặt nhau trong nhà. Con Minh Thùy nhìn tôi, tôi nhìn nó. Anh cũng nhìn tôi nhưng mắt tôi không đủ rảnh để nhìn lại anh. Minh Long và Minh Phong thì ngồi chơi game trong cái máy chơi game mà ông ngoại tặng. Để mình tôi chiến đấu trên chiến trường như vậy mà coi được.
“Thôi được rồi!” Chị Phương Ân lên tiếng, chị đi bưng đĩa bánh ngọt lên. “Nhìn nhau quá, cháy hết mọi người xung quanh! Mà Minh Thùy đây là bạn học của Phương Anh từ cấp hai đến cấp ba mà, sao nhìn nhau ghê vậy?”
“Phải, tụi em là bạn bè sống chết có nhau. Lên bao kế hoạch hại người, giúp đỡ nhau trong cơn hoạn nạn, cái gì cũng sẻ chia thế mà nó quen anh mà nó không chịu nói! Em tức!” Tôi nói.
“Cũng giống như bồ, có con với Minh Long luôn mà không nói. Đến chừng ra sân bay sang Pháp mình mới biết. Lúc đó mình ngơ ngác như người ngoài cuộc!” Con Thùy trả lời.
“Thì bồ chính là người ngoài cuộc, tại bồ mà mình mới mang thai!” Tôi nói.
“Làm sao tại mình?” Nó hỏi.
“Tại bồ tổ chức sinh nhật, mình tên Lộc Vũ đánh thuốc ấy. Không nhờ Minh Long cứu là mình bị Lộc Vũ sàm sỡ rồi!”
“Thế có hơn gì đâu, Minh Long cứu bồ rồi hai người…”
“Tại mình mất kiểm soát và Long mất tự chủ nên mới ra vậy!”
“Thôi, thôi hai đứa! Bây giờ vạch áo cho người xem lưng chắc!” Ba tôi lên tiếng thì cả hai người bọn tôi mới chịu im.
***
Tôi đi lên phòng với chị Phương Ân, trong phòng có một em bé đang ngủ. Tôi ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn.
“Con chị đó!” Hình như chị hiểu ý tôi. Tôi gật đầu ra chiều rất hiểu nhưng thật tình tôi không hiểu gì cả. “Chị cũng lầm lỡ như em ba năm về trước, do ham mê giàu sang nên chị sa chân vào chốn ăn chơi. Em cũng từng là một cô gái làng chơi nên em cũng hiểu mà? Phải không? Nhưng giờ em đã có Minh Long và Minh Phong bên cạnh, lại sắp có thêm một thiên thần nữa. Cuộc sống của em coi như quá mãn nguyện. Còn chị, chị bị vướng vào căn bệnh HIV, may thay bé Linh không bị nhiễm!” À, cháu tôi tên là Linh, nhìn nó đáng yêu thật.
“Con bé rất đáng yêu!” Tôi vuốt nhẹ mái tóc của nó.
“Em còn nhớ ngày em trốn khỏi đây cùng anh Huy không?” Chị hỏi tôi.
“Nhớ! Có gì không chị?”
“Hôm đó em trốn dễ dàng vậy là do cô hầu gái kia đã giúp em. Lúc ba kêu cô ấy vào phòng em dọn những món đồ như dao kéo thì cô ấy chỉ vào kiểm tra, cô ấy thấy cây dao rọc giấy và vẫn để nguyên đó. Cửa ban công này có ổ khóa nhưng cô ấy cố tình không khóa lại!” Chị chỉ vào ổ khóa cửa đó nằm phía sau tấm rèm. Thì ra là vậy! Cảm ơn cô hầu gái. Tôi thầm mỉm cười khi nhớ về ngày đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...