Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17


Cả nhà bốn người ngồi quây quầng bên bàn cơm trưa hạnh phúc vô cùng. Hôm nay là ngày tôi thấy bữa cơm trưa này ngon vô cùng. Ai cũng nói, cũng cười tít cả mắt. Những món ăn do anh và Minh Long làm ngon tuyệt. Món nào cũng là món tôi thích.
“Hai đứa thi đại học gì?” Anh bất ngờ hỏi.
“Kinh tế.” Cả hai cùng đồng thanh đáp rồi nhìn nhau cười.
“Minh Long thì về tập đoàn của nhà làm việc, còn Phương Anh, con về tập đoàn của dì làm việc. Đăng Phong à, con xem còn chỗ nào trống xắp em nó vào cho quen với các loại hồ sơ từ bây giờ. Sau này, tập đoàn của dì là do hai đứa nắm giữ.” Dì tôi nói một hơi mà tôi chẳng nghe kịp.
“Phương Anh còn nhỏ tuổi, chưa có kinh nghiệm nên con bé là trợ lí cho con. Nếu nói chỗ còn trống mà thích hợp với con bé thì là chiếc ghế chủ tịch tập đoàn!” Anh tôi nói đùa.
“Đúng đúng.” Dì tôi hùa theo, cả nhà lại cười. Tôi cứ nghĩ hai người bọn họ nói giỡn, không ngờ là nói thật.
“Vậy tuần sau em đi đến tập đoàn với anh, tập làm quen thôi!” Anh nói.

“Hả?” Miệng tôi lúc này chắc nhét được trái chanh vào.
“Anh nói…”
“À. À, em biết rồi!” Tôi gật đầu. Anh cười một cách hài lòng.
***
Gần ngày thi thì chúng tôi chỉ học buổi sáng, buổi chiều thì tự học hoặc muốn làm gì làm. Tôi thì buổi chiều phải đến tập đoàn. Vận bộ đồng phục học sinh bước vào tập đoàn thì bị chặn lại. Tôi giải thích cỡ nào cũng không cho tôi vào. Đành sử dụng chiêu cuối, cầu cứu anh.
“Anh ơi, em bị chặn dưới đất rồi!” Tôi nói rồi nhìn hai tên bảo vệ to con đang nhìn tôi như sinh vật lạ.
Năm phút sau, một người đàn ông đẹp trai vận vest màu bạc bước ra. Nhìn thôi thì cũng đã khiến bao trái tim phụ nữ rung động. Tôi cũng không ngoại lệ. Anh nhìn tôi mỉm cười, tôi cũng mỉm cười.

“Vào thôi em!” Anh đi ra nắm tay tôi vào, mọi người nhìn tôi với cặp mắt ganh tị. Haha, tôi thích cặp mắt này, cặp mắt ganh tị.
Tôi đi theo anh lên đến tầng hai mươi lăm, tầng cao nhất của tập đoàn. Đẩy cửa phòng làm việc của anh bước vào, quào, rộng thênh thang. Tôi chạy lại ngồi trên chiếc ghế của anh, rất thoải mái nha. Anh nhìn tôi cười rồi đặt trước mặt tôi một tập tài liệu.
“Gì đây anh?” Tôi hỏi.
“Tài liệu, em đọc hết đi!” Tôi ngồi nghệch mặt ra nhìn anh. Anh chỉ cười rồi ôm cái laptop qua bàn khách ngồi làm việc.
Tôi bắt đầu đọc, đọc hết trang này đến trang khác. Nào là chứng khoán, nào là chỉ số gì gì đó. Đọc xong mười bộ, tôi nằm vật ra bàn thở thoi thóp.
“Cốc…cốc…”
“Mời vào!” Anh lên tiếng. Một cô gái mặt váy ngắn bước vào. Đi về phía bàn làm việc nhưng khựng lại khi thấy tôi ngồi đó. Tôi chỉ chỉ qua bàn đối diện. Cô ta đi qua đó, cố gắng cúi thấp người để cổ áo trễ xuống. Tôi ngồi đây trề môi. Anh nhìn tôi cười.
“Cô ra ngoài đi, sẵn mang vào cho tôi một ly sữa nóng!” Cô ta đi ra ngoài, rất nhanh mang vào một ly sữa nóng bốc khói. “Để lên bàn cho cô ấy!” Anh chỉ qua bàn của tôi.
Tôi thì nằm đó thở thoi thóp như cá ngộp nước. Một buổi đọc tài liệu thôi mà tôi chết lên chết xuống. Chắc tôi không có duyên với kinh tế rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui