Từ ngày tôi trở về từ bệnh viện, tôi không còn gọi điện thoại cho cậu ta nữa. Tôi không gọi không phải là không nhớ, tôi không gọi vì tôi sợ mình lại làm phiền cậu ta.
Ngày nào tôi cũng tất bật dọn dẹp nhà cửa đón Tết để quên đi vết dao đã cứa tim tôi ngày hôm đó. Sáng thì tôi vui vẻ cười đùa, đến tối thì lại ôm gối mà khóc. Tôi tự trách do bản thân mình quá ngốc, lại quá tin người. Chỉ hai ba lời nói, một vài hành động là đặt trọn niềm tin vào người ta.
Tính từ hôm đó đến nay là đã bảy ngày, không một cuộc gọi, không một tin nhắn. Chắc cậu ta giờ này đang vui vẻ bên Thục Khuê, làm gì dư thời gian mà nhớ đến tôi. Tôi thì khác, tôi chỉ cần nhìn Minh Phong thì đã nhớ cậu ta muốn phát điên lên.
“You’re always on my mind…”
Tôi chụp lấy cái điện thoại, thầm mong là cậu ta. Người ta nói hy vọng nhiều là thất vọng nhiều, đúng vậy, tôi hi vọng cậu ta gọi nhưng không phải, đó là Minh Thùy.
“Mình nghe nè Thùy!” Giọng tôi não nề bắt máy.
“Đi shopping không?” Con Thùy hỏi.
“Ừm, đi, chỗ cũ hả?”
“Ừm, giờ đi liền nha, lát gặp, bye!”
Tôi nghĩ mình nên làm gì đó cho khuây khỏa, hơn là ngồi ở nhà chờ tin nhắn hay cuộc gọi của ai kia mà chưa chắc họ nhớ đến mình.
Tôi thay đồ rồi đi xuống lầu, dì tôi ngày nào cũng vậy, rảnh là ôm lấy Minh Phong không rời. Như vậy tôi có nhiều thời gian để học và làm việc cá nhân hơn. Tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Minh Phong rồi rời đi. Tôi đã cố trang điểm đậm để che đi cái bản mặt âu sầu cả tuần nay nhưng không thể, chắc mấy cái đó hết hạn sử dụng nên không phát huy tác dụng.
Tôi đi taxi tới Hùng Vương Plaza, đợi hơn mười phút thì con Thùy mới tới. Nay nó trúng số hay sao mà mua quá trời quá đất quần áo. Tôi chỉ mua vài bộ mới nhất và chọn đồ cho Minh Phong. Con Thùy thấy nhưng không thắc mắc, nó cứ mua hết giày dép, nón nải,…thì chuyển sang ăn uống.
Tôi với nó ngồi trong khu ăn uống nhìn ra ngoài. Phía xa xa kia tôi thấy có dáng người trông quen lắm. Cao cao, ốm ốm, càng nhìn càng giống Minh Long. Khi người đó quay mặt qua hướng tôi thì tôi mới khẳng định rằng đó là Minh Long.
Cô gái nhỏ đi kế bên là Thục Khuê, còn bà già kia chắc là mẹ của Minh Long, bà ta tỏ ra khá thân thiện với Thục Khuê. Tay tôi siết chặt đến nổi móng tay bấm sâu vào da thịt mà ứa máu ra.
Thục Khuê, Thục Khuê, Thục Khuê à, đúng ra người đi kế bên Minh Long là chị chứ đâu phải là em! Cuộc sống đâu lường trước điều gì. Em hay lắm, giờ thì chị đã thành người phản diện trong vở kịch này, em thì là nàng công chúa nhỏ bé.
Còn cả Minh Long, cậu cũng quá giỏi khi lừa dối sau lưng tôi. Tội của cậu có được coi là ngoại tình không nhỉ? Tôi và cậu chỉ còn thiếu một tờ giấy và một buổi lễ thôi mà, thế nhưng có lẽ đó là viễn vong. Hiện tại, cậu đang nhìn về phía tôi nhưng trong mắt cậu, tối thấy được rằng, tôi chưa bao giờ tồn tại. Đau thật!
Tôi đẩy ghế đứng lên, bước nhanh về phía đó, tim tôi mới biết nhịp đập tình yêu là gì thì cậu ta đã vội cứa ngay vào đó một nhát, cậu cho tôi đau về thâm tâm thì tôi cho cậu đau về thể xác.
“Minh Long! Hứa Thiên Minh Long!” Tôi gọi cả tên cả họ cậu ta ra. Thật may mắn, con trai tôi không mang họ cậu ta, nó mang họ cậu ta thì sau này cũng như ba nó thôi. Tiếng giày cao gót của tôi nện chát chúa trên sàn đá, sau lưng tôi là tiếng gọi í ới của Minh Thùy. Tôi bỏ ngoài tai tiếng kêu của nó, bỏ ngoài mắt những ánh nhìn của dư luận.
Cậu ta quay lại theo phản xa tự nhiên, tôi biết chắc, lúc này cậu ta đã nhìn thấy tôi. Gương mặt tái xanh trong thật đáng thương. Cậu muốn tôi vào vai ác quỷ sao? Tôi sẵn sàng thôi.
“Không phải…em…em đang…” Tôi không để cậu ta nói hết lời. “Bốp” âm thanh ghê sợ vang lên, gương mặt cậu ta hằn năm ngón tay của tôi. Tôi cười khảy.
“Dối trá!” Nước mắt tôi lăn dài trên mặt. Đánh cậu, tôi cũng đau lắm. Cậu đau một còn tôi đau mười kìa. Cứ tưởng đánh một cái thì lòng sẽ nhẹ nhưng không ngờ, đánh cậu thì lòng tôi nặng thêm.
“Chị lấy quyền gì mà đánh anh ấy?” Thục Khuê tiến lại đẩy tôi ra, mặt đâm đâm nhìn tôi.
“Bốp” Tôi tán vào mặt Thục Khuê một cái giáng trời, cô bé ngã sóng soài dưới đất. Tôi cúi người xuống nhìn cô bé đang ôm mặt khóc. “Chị lấy quyền là mẹ của con Minh Long chị đánh anh ấy và em! Sao, có ý kiến gì không?”
Tất cả im lặng, cả plaza bị tôi làm cho náo loạn, may mà bà già kia không chen vào, bả mà chen vào thì tôi tán bả có nước húp cháo thôi cả đời thôi.
Tôi quay lưng bước nhanh ra khỏi plaza, mặc cho nước mắt rơi, mặc cho tay tôi đau rát, mặc ọi người nhìn tôi. Tôi cứ chạy, hiện tại tôi không biết đang đi đâu nữa.
Điện thoại tôi reo lên, là Minh Long. Tôi tắt máy, ngay lúc này đây, tôi không muốn nghe thấy giọng nói của cậu ta. Tôi không muốn nghe những lời giải thích giả dối từ con người đó nữa. Tôi ước gì, đêm hôm đó cậu ta đừng cứu tôi, cứ để mặc cho số phận đi.
***
Mười giờ đêm, tôi ngồi ở xích đu trong sân đợi đón giao thừa. Tôi nhớ như in lời cậu ta nói “Giao thừa năm nay anh sẽ cùng đón với em!” Lúc đó tôi đã rất vui, nhưng giờ tôi nhận ra, đó chỉ là một lời nói suông.
“You’re always on my mind, all day that all the time, you’re every thing to me, brightest start to let me see,…” Điện thoại tôi lại reo lên, là Minh Long, tôi tắt máy, khóa nguồn lại. Giờ tôi mệt mỏi lắm rồi.
“Ai gọi mà con không nghe!” Dì tôi ra đây từ lúc nào tôi chẳng hay.
“Là số lạ thôi dì!” Tôi trả lời.
“Thằng Long sao giờ này chưa đến, nó nói sẽ cùng đón giao thừa với mình mà!”
“Anh ta không tới đâu!” Nói đến đây nước mắt tôi lại tuôn rơi, nếu cậu ta cùng tôi đi Thái Lan thì tốt biết mấy. Bây giờ đã cùng ngồi đây đón giao thừa rồi.
Dì rất hiểu tôi, dì không nói gì thêm cả. Cả hai cùng im lặng, gió thổi nhè nhẹ qua tán cây cứ như đang khóc thương ột mối tình sắp tan vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...