Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17


Hôm nay là ngày Minh Phong xuất viện nhưng tôi và Minh Long phải đến trường nên tôi nhờ dì làm thủ tục xuất viện và đưa Minh Phong về nhà dùm.
Có lẽ hôm nay là một ngày mà tôi cảm thấy đẹp nhất, Minh Phong đã về nhà, tôi và Minh Long lại tay trong tay đến trường và đặc biệt hôm nay là ngày học cuối cùng để nghỉ Tết. Quá xá đã.
Tôi và cậu ta cùng nhau đi ăn sáng ở quán phở Hoàng vì quán đó bán rất ngon. Tô phở bán kính nhỏ xíu mà nó sâu kinh khủng. Ăn hoài không hết, tôi lại vẫn còn trong chế độ giảm cân nên ăn gì cũng phải chừng mực. Ăn được nửa tô thì tôi dùng ánh mắt đáng yêu nhìn Minh Long, cậu ta khá “hiểu” ý tôi. Gấp mấy miếng thịt bò bỏ qua cho tôi. Trời ơi, ánh mắt đó của tôi có nghĩa là ăn dùm chứ có ai xin thịt đâu. Tôi khóc thầm trong bụng.
“Anh ăn dùm em đi!” Tôi lại dùng ánh mắt đáng yêu lẫn đáng thương đó để năn nỉ cậu ta.
“Tại sao anh phải ăn dùm em?” Cậu ta hỏi lại tôi.
“Em no!” Tôi thành thật trả lời mong nhận được sự bao dung của cậu ta nhưng tôi đã lầm.
“Em có biết thức ăn rất quý hay không hả? Ở Châu Phi còn không có thức ăn để ăn đấy. Họ sẽ không có phở ăn như em đâu. Tốt nhất em hãy ráng mà ăn hết, đừng để anh bán em qua bên đó nhé!” Cậu ta dùng giọng điệu của một gia trưởng để dạy tôi. Nghĩ tôi sẽ sợ cậu à.

“Anh bán em qua đó làm gì? Em không biết tiếng Anh. Với lại em ăn không nổi là có lí do, em no rồi, em không ăn nổi nữa, anh ăn dùm em đi!” Tôi dùng giọng nũng nịu để năn nỉ, nghe nói con trai thì thích ngọt nên tôi dùng chiêu “mật ngọt chết ruồi” này. Nếu cậu ta không ăn giúp thì chắc không phải là đàn ông rồi.
“Thôi được, anh sẽ ăn giúp em! Chỉ một lần thôi đấy!” Cậu ta kéo tô của tôi qua, tôi ngồi nhìn cậu ta ăn. Chỉ là ăn thôi có cần đẹp đến vậy không chứ. Không biết từ khi nào tôi lại thấy yêu cái vẻ đẹp của cậu ta đến thế. Ăn xong tô phở của tôi thì cậu ta câm lặng hẳn, không còn ồn ào như hôm trước.
“Anh có sao không?” Tôi hỏi cậu ta. Cậu ta không trả lời, chỉ lắc đầu. Có lẽ quá no, tôi lại hành hạ cậu ta thêm một lần nữa rồi.
Vào đến trường, thay vì cậu ta nắm tay tôi như hôm qua nhưng cậu ta chỉ nói với tôi vài lời rồi bỏ chạy mất.
“Em về lớp đi, anh đi trước nha!” Tôi chẳng kịp ừ hử gì cả. Đành ôm cặp đi lên lớp một mình. Khi đi ngang lớp cậu ta thì tôi nhìn vào, chỗ cậu ta trống không. Cậu ta đi đâu được chứ.
“Cậu tìm ai?” Một cô bạn đeo mắt kính rất dễ thương với mái tóc búp bê ôm sát khuôn mặt tròn tròn hỏi tôi.
“À, mình tìm Minh Long.” Tôi cười cười trả lời.
“Cậu ấy chưa tới lớp, cậu quay lại sau nhé!” Chưa tới lớp, là sao chứ? Cậu ta vào trường trước tôi mà. Không lẽ đi gặp Thục Khuê. Có thể lắm chứ. Tôi cảm ơn cô bạn đó xong thì đi về lớp. Lòng dấy lên nổi bất an kì lạ. Tôi đứng lên, định đi qua khối mười xem sao nhưng khi đi ngang nhà vệ sinh nam ở khúc cua E thì tôi thấy Minh Long từ trong đó bước ra. Mặt mũi bơ phờ, tay cầm khăn giấy chùi miệng. Cậu ta làm gì ở trong đó vậy. Đừng nói là hôn…hôn…hôn thằng nào nha.
“Anh đi đâu vậy, em tìm anh nãy giờ!” Tôi hỏi. Lòng thì lo sợ câu trả lời.
“Anh đi vệ sinh” đây, đây là câu trả lời tôi sợ nhất.
“Anh làm gì trong đó mà lâu thế?”
“Anh bị…nôn” Nôn sao? Sao lại đến nông nỗi phải nôn chứ.
“Anh không sao chứ?” Tôi nhón chân lên áp trán tôi vào trán cậu ta, không có sốt. Không lẽ bị rối loạn hệ tiêu hóa.
“Anh không sao, chỉ là lúc sáng ăn no quá thôi! No quá thì nôn, không sao đâu. Em đừng lo! Về lớp đi, sắp vào học rồi!” Cậu ta xoa đầu tôi rồi nắm tay tôi về lớp. Lại là tại tôi mà cậu ta mới bị vậy, thật là có lỗi.

***
Trong giờ Ngữ Văn, lớp tôi cứ như là thung lũng ngủ say. Nó im phăng phắc, không một tiếng nói. Lâu lâu chỉ có vài tiếng rù rì rù rì nhỏ.
“Phương Anh nè!” Còn Thùy kêu tôi.
“Gì?”
“Sao đã là tiết năm buổi sáng rồi mà vẫn chưa thông báo gì về việc nghỉ Tết hết vậy?”
“Bồ có chắc nay là buổi học cuối để nghỉ Tết không?”
“Chắc mà!”
“Kệ đi, còn buổi chiều nữa mà! Cúp học không? Mình chịu hết nổi rồi!” Tôi đưa ra một ý kiến không liên quan gì đến với vấn đề chính sự đang bàn bạc. Tôi cứ nghĩ con Minh Thùy sẽ từ chối nhưng không ngờ nó đồng ý ngay.
Tôi đứng lên vờ đi vệ sinh vì đau bụng, nó năm phút sau sẽ ra. Đi lang thang một mình ở trường rất dễ bị bắt nên tôi quyết định đi ra hồ bơi sau trường, ở đó giờ này không có giám thị.
Vừa ra đến đó thì tôi gặp ngay cô bé Thục Khuê đang trốn học ở đó. Mặc dù thấy hơi có lỗi về việc hôm bữa nhưng tôi quyết không xin lỗi, hiên ngang đi vào.

“Chị còn dám xuất hiện trước mặt tôi?” Trời, tôi xuất hiện trước mặt cô bé sao?
“Có gì mà chị không dám em!” Tôi nhún vai trả lời. Cô bé đó đứng lên đi đến trước mặt.
“Hôm nay, tôi sẽ cho chị biết thế nào là đau thấu xương!”
“Ồ, em sẽ làm gì chị!” “Bốp” Âm thanh khô khốc vang lên, ra tay nhanh lắm. Cô bé này không phải tầm thường. Tôi cười nhếch mép. Để xem, một con chim nhỏ thì làm cách nào chiến thắng được một con sói già.
Tôi bắt đầu né những đòn đánh của cô bé. Đánh nhau phải có phong cách, không dùng tay nhưng đối phương vẫn phải bại trận. Cú đánh cuối của tôi hơi mạnh khiến cô bé lao thẳng xuống hồ bơi. Điềi đặc biệt là cô bé không biết bơi.
“Phương Anh, Minh Long đến!” Sao cậu ta lại đến đây. Tôi đã nghe tiếng bước chân càng gần. Nếu đứng đây tôi sẽ thành kẻ xấu. Tôi phải cứu Thục Khuê. Đó là si


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui