Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17
Tôi đi bộ về nhà cứ như cái xác không hồn, tôi muốn khóc lắm nhưng nước mắt tôi đã cạn từ lâu lắm rồi.
“Ầm” tôi va phải ai đó. Đầu óc choáng váng, tôi lật đật đứng lên xin lỗi.
“Phương Anh! Phương Anh, con không sao chứ?” tiếng nói quen lắm, tôi ngước nhìn, thì ra là mẹ. “Con làm sao vậy, sao con phờ phạc quá vậy?” Mẹ vuốt tóc tôi, sao ngay lúc này đây, tôi cảm thấy bà quá xa lạ.
“Mẹ đi đâu đây?” Cổ họng tôi khô khan, âm thanh phát ra cũng thật khó nghe.
“Mẹ đi shopping, con đi không?” Mẹ hỏi tôi. Nếu câu hỏi này phát ra từ một năm trước thì tôi sẽ hào hứng nhận lời ngay. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu. Giờ tôi mệt lắm.
“Không, mẹ đi đi! Con về trước!” Nói rồi tôi lách người đi qua, hiện tại tôi chẳng muốn nói chuyện với ai cả.
Về đến nhà là chín giờ tối, tôi qua phòng bế Minh Phong về phòng tôi. Nó ngủ ngon lành mà chẳng hay biết gì. Tôi đặt nó lên giường, tôi ngồi kế bên, tay nhẹ nhàng vuốt tóc nó. Gương mặt Minh Phong khi ngủ thật bình yên. Nhưng gương mặt này đã gợi lên cho tôi niềm kí ức đêm đó.
“Mẹ sẽ quên đi nổi đau đó vì con! Bằng mọi giá, mẹ sẽ bắt Minh Long nhìn mặt con.” Tôi đứng lên, đi vào phòng tắm thay đồ. Hôm nay, khó khăn chỉ mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, tôi đến trường vẫn với cái mặt lạnh tanh. Nhưng ngoài lạnh trong nóng, lòng tôi cứ như lửa đốt. Vừa bước đến khúc quẹo trên dãy D, tôi thấy Minh Long đang dựa vào lang can, cậu ta không đứng một mình. Mà là hai mình. Mình thứ hai là Thục Khuê, cô bé đó cứ níu lấy níu để cậu ta. Lòng tôi bỗng dưng khó chịu. Ghen hả? Ừ tôi ghen đấy.
Tôi hít thật sâu rồi bước đến, cố gắng làm lơ “bước qua nổi đau” nhưng một sức mạnh vô hình khiến tôi vừa đi đến ngay cậu ta thì đứng lại. Bị gì vậy trời? Không lẽ làm chuyện tình tay ba tại chỗ này chứ.
“Phương Anh, cậu ăn sáng chưa?” Cậu ta hỏi tôi.
“Chưa.” Tôi ăn rồi mà, sao tự nhiên lại trả lời chưa. Chắc điên mất.
“Vậy mình đi xuống căn tin ăn sáng nha?” Cậu ta mỉm cười mời tôi đi ăn. Tôi gật đầu.
“Anh Long, sao lúc nãy em hỏi anh ăn chưa, anh nói là rồi mà giờ lại mời chị này đi!” Thục Khuê ỏng ẹo trách móc.
“Trời ơi, lúc nãy là ăn rồi, bây giờ là chưa ăn!” Tôi bất ngờ trước câu trả lời bá đạo của cậu ta. Muốn cười lắm mà tôi ráng kềm chế lại.
Cậu ta đưa ra cái lí do xong thì nắm tay tôi kéo đi trong sự ngỡ ngàng, bẽ bàng của Thục Khuê. Cậu ta đi bộ mà tôi chạy theo không kịp.
Tôi chỉ gọi một ly sữa, cậu ta thì một ly cafe’ sữa. Cả hai nhìn nhau rồi tự động bật cười.
“Minh Long, ngồi yên, trên đầu cậu dính gì kìa, để mình lấy xuống cho.” Tôi với tay bứt một cọng tóc của cậu ta. Tay thì đã kẹp sẵn chiếc lá.Tôi đưa chiếc lá cho cậu ta còn tôi lấy cọng tóc cho vào một cái bao nhỏ.
Tiếng trống vang lên, tiết học đầu tiên bắt đầu. Năm tiết học trôi qua nhanh chóng, lòng tôi cứ thấp thỏm.
Buổi chiều tôi quyết định nghỉ học để đi đến bệnh viện để xét nghiệm ADN. Bỏ hơn mười triệu để tôi có thể lấy được kết quả ngay trong ngày. Cầm tờ kết quả trong tay, đầu óc tôi quay cuồng như trong cơn mưa dông dữ dội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...