Nhật Ký Làm Mẹ Tuổi 17
Hơn mười một giờ đêm rồi mà tiếng con nít cứ oe oe bên tai thật là khó chịu. Đấy không phải con tôi mà là “nàng công chúa” nhỏ xinh ở giường kế bên. Làm gì cứ khóc không ngừng nghỉ vạy chứ. Còn nguyên đại gia đình ở bên đó không biết dỗ con à. Còn thua tôi nữa đấy. Tôi là đứa không có kinh nghiệm trong chuyện này mà còn dỗ được con trai mình lúc chiều.
Giờ thì hay rồi, công sức một tiếng dỗ con ngủ của tôi đổ sông đổ biển rồi. Giờ Minh Phong cứ ngọ ngoạy chẳng chịu ngủ. Khăn quấn xung quanh thì thằng bé cứ muốn tung ra. Tôi thấy vậy lột bỏ cái khăn thì thằng bé nằm im được một lúc thì lại ngọ ngoạy búng đá chân tay loạn xạ. Tôi bế con lên, cùng nó đùa giỡn một chút. Bên kia quá ồn, muốn ngủ cũng chẳng được. Biết vậy nghe lời dì rồi, giờ đâu có cái bi kịch này.
Hơn ba giờ sáng tôi mới chợp mắt được một lúc thì con của bà chị đó khóc thét khiến con trai tôi cũng giật mình khóc theo. Tôi mệt với cái thể loại này rồi ddosd. Tôi tỉnh dạy để dỗ con, dì tôi cũng thức dậy theo. Bên kia cũng thế. Con trai tôi được liệt vô top dễ, vỗ nhè nhẹ vài cái thì nó nín ngay.
Sáng hôm sau, tôi nói với dì tôi muốn xuất viện, dì cũng đi làm thủ tục nhưng không được. Bác sĩ bảo ít nhất phải nằm ở đây hai ngày. Trời đất, không có đùa được đâu nha, hai ngày sao? Tôi điên mất thôi. Kiểu này chắc tôi chết mất.
Tôi thì ráng được đi nhưng còn con trai tôi, thằng bé sẽ bị mất ngủ, nó sẽ không lớn nổi. Không, không, không được. Đang suy nghĩ phóng đại mọi chuyện thì có tiếng người hỏi tôi:
“Nằm đây hôm nay là ngày thứ hai rồi, cãi nhau cũng nhiều mà tôi chưa biết tên cô. Cô tên gì?” Bà chị chung phòng bất ngờ làm quen.
“Phương Anh” tôi nhẹ nhàng đáp.
“Tôi tên Phương Vy, trùng hợp thật! Chồng cô đâu, cô nằm đây cũng hai ngày rồi mà không thấy chồng cô vào thăm?” Câu hỏi này là câu đánh ngay vào điểm yếu của tôi. Rất nhanh, tôi nhớ đến lời dì tôi hôm đi siêu âm lần đầu tiên.
“À, anh ấy đi công tác ở nước ngoài!” Tôi mỉm cười
“Cô không cho anh ấy biết à?”
“Không, tôi muốn anh ấy chuyên tâm vào công việc!” Bà chị này hỏi gì mà hỏi nhiều thế không biết, càng hỏi thì tôi càng bịa chuyện. Cả hai chúng tôi im lặng. Không ai nói với ai câu nào nữa. Thời gian cũng tích tắc trôi qua trong sự im lặng ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...