“Nhìn cái gì mà nhìn? Cút cho ta!!!” Vong Tinh Hi mặt đỏ lên như trái táo, tức giận hét lên.
Tống Lâm Thiên cảm thấy không ổn, câu nói này người nói đáng lẽ là hắn mới phải???
Đám nô tài vâng vâng dạ dạ, dùng tộc độ ánh sáng chạy đi mất, trong phòng bây giờ chỉ còn hai người Vong Tinh Hi và Tống Lâm Thiên.
Cả hai trừng mắt nhau, như có thể dùng mắt đánh chết người đối diện vậy.
“Hoàng Hậu, nàng còn định ngồi trên cơ thể của Trẫm bao lâu nữa?” Tống Lâm Thiên trừng mắt Vong Tinh Hi tức giận nói.
“Vậy Hoàng Thượng muốn thị tẩm ta giữa ban ngày sao? Đến y phục cũng muốn cởi giúp ta sao?” Vong Tinh Hi giận hóa cười, cười đến như hoa, ngọt ngào nói.
“Hừ! Hoàng Hậu, của ngươi nhỏ. Ta không hứng thú.” Tống Lâm Thiên cười lạnh nói.
Vong Tinh Hi nghe xong mặt liền đen như đít nồi. Cụp mắt xuống nhìn ngực của mình. Của nàng nhỏ? Nhỏ??? CMN! Thân thể này mới có 18 tuổi, phát triển như thế này là đã coi như lớn lắm rồi, hắn còn bảo là nhỏ? Nhỏ?!
“Của ta nhỏ hay là của ngươi không ngẩng đầu được? Hoàng Thượng nói xem? Ân ~”
Tống Lâm Thiên cười ngâm ngâm nói, âm thanh nghe ra có chút nghiến răng nghiến lợi.
“Tất nhiên là do của ngươi nhỏ, nếu không ngươi có thể đến gặp Lưu Phi xem thử?”
Lưu Phi? Trong đầu Vong Tinh Hi bỗng hiện ra một từ “Lớn!” sau đó thông tin về Lưu Phi bắt đầu hiện lên.
“...” CMN! Đúng là to thật. Lưu Phi là một cái ngực to não nhỏ, nhưng lại được tên tiểu thụ này sủng ái, nên đến bây giờ mới có thể tồn tại được cái nơi thâm cung này.
“Hoàng Thượng, không ngờ khẩu vị của ngài lại là trọng như vậy, tiểu nhân đây, khâm phục! Khâm phục a~” Vong Tinh Hi tấm tắc nói, ánh mắt ‘ta hiểu được hết’ mà nhìn Tống Lâm Thiên.
Lưu Phi thật là tội nghiệp a! Bị tên Hoàng Thượng tiểu thụ này làm bia đỡ đạn mà còn không biết, vẫn ngu ngu ngơ ngơ ngày nào cũng đến gặp nàng khoe khoang. Ha hả...
“Ngươi!.... Tránh ra cho ta, nếu không thì đừng trách ta.” Tống Lâm Thiên bỗng thấy nghẹn, không biết nên nói như thế nào nữa, nghiến răng tức giận hét lên.
“Ha! Ngươi muốn làm gì?” Vong Tinh Hi thách thức nhìn Tống Hạo Thiên.
“...” Hắn có thể làm gì được? Giết nàng? Nếu vậy thì sợ hắn trong một lúc ngu dại đắc tội với không biết bao nhiêu người. Phạt nàng? Hắn không dám. Đánh nàng? Hắn đánh không lại.
“Ha hả? Không dám?” Vong Tinh Hi khiêu khích nhìn Tống Hạo Thiên, nàng phát hiện ra rằng, Tống Hạo Thiên hắn lại rất kiêng kỵ nàng, dù nàng có làm gì hắn, hắn cũng không dám làm gì nàng chỉ một mình nuốt xuống cục tức.
Ha ha, nàng xuyên qua thân thể này là quá lời rồi, thân phận chắc chắn rất hiển hách!
“Tại sao lại không dám?” Tống Lâm Thiên híp mắt lại nguy hiểm nói.
“Tại vì ngươi kiêng kỵ ta, hay nói chính là... ngươi kiêng kỵ đến thân thể ta, không phải sao?~” Vong Tinh Hi cười ngọt ngào nói.
“Vậy thì sao? Thân phận của nàng là gì?”Tống Lâm Thiên híp híp mắt nguy hiểm nói.
“Là...là...” Là cái gì ta? Sao còn chưa xuất hiện thông tin a! Mọi lần thông tin liền hiện ra mà!
“Là?” Tống Lâm Thiên nhíu mày lại hỏi tiếp. Sao không nói tiếp? Không phải ngày thượng hay đem thân phận ra uy hiếp hắn sao?
“Là vợ của ngươi! Ok?” Vong Tinh Hi nhìn hắn như vậy thẹn quá hóa liều hét lên. Mẹ nó! Bức lão nương! Tên thụ chết tiệt chờ đó! Đợi ta tìm ra cong, ta sẽ làm cho cong làm cho ngươi 3 ngày còn chưa xuống giường được cho mà xem!!!
“Ô kêy? Nương nương càng ngày càng kì lạ a! Ta nghĩ Hoàng Hậu nên uống thuốc là vừa.”
“CMN! Nhà ngươi mới có bệnh! Lão nương đây thông minh tuyệt đỉnh, làm gì có chuyện có bệnh?” Vong Tinh Hi tức giận hét lên.
“Cờ mờ nờ? Nghĩa là gì?” Tống Lâm Thiên bỗng cảm thấy bản thân hắn kiến thức quá hạn hẹp, công sức đọc sách từ nhỏ đến lớn, thành tựu lớn nhất của hắn điều tan biến trước từ ngữ mà Vong Tinh Hi nói, hắn hoàn toàn không hiểu gì?!
“Tại sao phải giải thích cho ngươi? Baka!” Vong Tinh Hi bỗng cảm thấy tự hào về bản thân kiến thức ngoài xa trong rộng. Mua ha ha... lão nương đúng là thiên tài!
“....” Tống Lâm Thiên đen mặt lại, hắn nghe trong giọng của nàng là đang khinh thường hắn kiến thức hẹp hòi sao?
“Trẫm thấy thuốc của nương nương phải tăng thêm gấp đôi rồi, bệnh tâm thần của nương nương ngày càng nặng, cần chữa trị gấp gáp, bây giờ điều nói linh tinh tầm phào, đến ma mới hiểu được rồi, bệnh quá nặng haizzz...” Tống Lâm Thiên làm ra vẻ tiếc nuối thờ dài còn có đồng tình nói.
“Ngươi! Vô sỉ Hoàng Thượng!” Vong Tinh Hi nghe vậy liền nghiến răng hét lên, nhịn không được vung một đấm, đấm con mắt còn lại của Tống Lâm Thiên.
Còn Tống Lâm Thiên vốn đã quên phòng bị nên bất ngờ lãnh nhận cú đấm của Vong Tinh Hi.
“Ha hả! Đồ gấu trúc! Cút cho lão nương!” Vong Tinh Hi nói xong liền ném Tống Lâm Thiên ra khỏi Phượng Nghi Cung.
Tống Lâm Thiên nay đã có chuẩn bị nên dù có bị ném cũng tiếp đất an toàn, hậm hực rời đi.
Ngoài Phượng Nghi Cung, đám nô tài thị về thấy mặt Hoàng Thượng bị đánh bầm dập, nhìn sao cũng giống ma đơ canh, thì cực kỳ kỳ dị mà nhìn Hoàng Thượng cao cao tại thượng trong lòng họ.
“Nhìn gì mà nhìn! Trở về!!!” Tống Lâm Thiên thẹn quá hóa giận rống lên, sau đó dùng khinh công nhanh chóng bay đi, nếu để người khác nhìn thấy mặt hắn như thế này thì còn mặt mũi đâu nữa mà nhìn chư dân thiên hạ? Vong Tinh Hi đáng nghét! Đúng là không thể thích được mà!!! Lấy lòng cái méo gì chứ? Hừ hừ!!!
Đám nô tài thị vệ đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ thấy rõ sự không thể tin được, đây là Hoàng Thượng giả đi? Hoàng Hậu cũng giả nốt! Không thể tin được.
Hoàng Hậu xưa nay vốn cao ngạo không thôi, bây giờ... sao cứ cảm thấy như là... một nữ hán tử thô lỗ?!
Hoàng Thượng cao cao tại thượng không nhiễm bụi trần của bọn họ sao lại có thể chật vật như vậy chứ?
Thiên a! Bọn họ đây chắc chắn thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu giả rồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...