Nhật Ký Hủ Hóa Hậu Cung Của Hoàng Hậu

Nếu đã quyết định làm khách qua đường thì Thiên Thanh Uyển nhanh chóng nhảy vào cái cột xà cách nàng không xa nằm vắt vẻo xem kịch, hận không thể có chút đồ ăn vặt ăn cho đỡ chán miệng.

"Ai phái các ngươi đến đây?" Thiếu niên lạnh lùng hỏi đám người sát thủ trước mặt của mình, mắt hắn không có chút cảm xúc nào, đến cả âm thanh cũng không có chút sợ hãi hay là hoảng hốt này, chỉ có một chứ "lạnh" lạnh từ trong ra ngoài và từ ngoài vào trong.

"Hôm nay là ngày dỗ của ngươi! Hỏi nhiều vậy làm gì?" Kẻ sát thủ đứng đầu cười khinh bỉ nói.

Tên sát thủ bên cạnh ánh mắt khẽ nheo lại, kéo tay áo của kẻ vừa nói đó, ghé sát vào tai hắn thì thầm "Tổ trưởng, lại sai lời thoại rồi, là: Ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi! Hỏi nhiều vậy làm gì? Mới là đúng."

"... Lão tử thích không được sao? Giết xong liền làm giỗ cho hắn không phải là ngày hôm nay sao? Ngươi ngu vậy?" Tên lão đại mặt hơi đỏ lên, nghiến răng nói với tên bằng hữu của mình.

"..." Tống Hàn Phong bỗng cảm thấy hắn gặp sát thủ giả rồi, có sát thủ nào mà ngu như nhóm này không? Không hổ là sát thủ của Kỳ Ba Quốc, đến cách làm lời nói cũng kỳ ba nốt, thật không thể hiểu nỗi? Là đến giết hắn hay là tới tán phiếm với hắn đây?

Thiên Thanh Uyển có chút thần kỳ mà nhìn đám sát thủ này bằng một con mắt khác, đám sát thủ này... có chút dễ thương đi?! Trong đời của nàng chưa bao giờ gặp một đám sát thủ nào kỳ ba như vậy! Phải bắt về đem khoe với Vong Tinh Hi mới được!

Tống Hàn Thiên vốn tâm tình đang không tốt, lại có một đám người đến nạp mạng, vậy thì... cứ lấy đám này làm bao tải giúp hắn xả đi! Hừ! Dám ám sát hắn à?! Cửa cũng không có!

"Bách Lý Dư Hinh? Hưởng dương 24 tuổi? Dung mạo nam nữ gì nhìn thấy cũng muốn xỉu? Giới tính... không xác định." Tên sát thủ lão đại từ đế giày lấy ra một tờ giấy, hướng về phía Tống Hàn Phong cất giọng nói, nói xong liền nhìn Tống Hàn Phong, khẳng định gật gật đầu, tên này có dung mạo xuất thế, nhìn cũng trẻ tuổi, làn da trắng nõn giống nhân yêu, chắc chắn không sai rồi, địa điểm là Trạm Dịch, không thể sai được.

"Lão đại, là 24 tuổi chứ không phải là hưởng dương, người đã chết đâu mà gọi là hưởng dương?" Một tên sát thủ khác nhỏ giọng nhắc nhở lão đại của mình.

"Thì giết rồi không phải là hưởng dương à?" Tên lão đại tức giận thẹn thùng nói.

"..." Vẫn là giết đám này đi! Dám nhận nhầm hắn thành người khác à? Còn có... giới tính không xác định... không xác định... hắn giống à?! Tống Hàn Phong cố gắng kìm nén muốn bạo tạc lại, mặt lanh lùng đen thui thui mà nhìn đám người sát thủ, tay đặt lên vỏ kiếm, bất cứ lúc nào cũng có thể rút kiếm ra.

Thiên Thanh Uyển cảm thấy bản thân nhịn cười sắp không nỗi đến nơi, nàng rất muốn cười toán lên, nhưng sợ bị phát hiện, hết kịch hay cho nên chỉ đành nín cười đến nội thương, đám sát thủ này sao lại có thể dễ thương đến vậy chứ?! Đến người mà cũng lầm à? Nàng từng gặp qua Bách Lý Dư Hinh rồi, là một nữ tử mà! Cái gì mà giới tính không xác định chứ?! Tại nàng ta ngực quá lép, lại thêm cái tính giống nam nhi đó nữa... phốc! Ha ha ha... một sự nhầm lẫn đáng yêu a! Với lại Bách Ly Dư Hinh rất xấu có được không? Xấu đến mức vẽ không ra đành phải dùng từ miêu tả "Dung mạo nam nữ gì nhìn thấy cũng muốn xỉu", thật không ngờ là đám sát thủ này lại nhầm đẹp như tiên thiên, hoa gặp hoa nở chó gặp chó bái phục, ha ha ha... cười chết nàng mất! Quá đáng yêu đi!

"Phụt!" Cuối cùng Thiên Thanh Uyển cũng không nhịn nỗi nữa liền cười ra tiếng.

"Là ai?"

"Kẻ nào?!"

Tống Hàn Phong và tên cầm đầu đồng thời hô lên, ánh mắt cảnh giác mà cười xung quanh, ở đây vậy mà vẫn còn người! Thế mà nãy giờ bọn họ không cảm nhận đến một chút sự tồn tại nào của người đó, đây là cao thủ thần thánh phương nào?


"Ây za, bị phát hiện rồi." Thiên Thanh Uyển cố nín cười lại, khóe miệng câu lên, đưa tay nhẹ nhàng vả vào miệng mình, ẻo là nói, ờ đúng, chính là ẻo lả!

"Ta hình như là đi nhầm đường thì phải, ta nhớ là lúc nãy ta vừa bay qua Thiên Đình tại sao một lúc sau lại ở đây không biết, bổn thần tiên nói nhé, bản thần tiên chưa nghe cái mao gì hết a!" Thiên Thanh Uyển lại nói tiếp, làm ra vẻ đạo mạo, phong phạm của một vị cao nhân.

"..." Lại một kẻ điên nào nữa đây? Tống Hàn Phong đen mặt suy nghĩ.

"Ta nói thật đó, bổn thần tiên là muốn đi đến nhà địa chủ lấy một số đồ giúp người nghèo, nhưng không biết sao lại lạc vào chốn địa cảnh nhân gian này đây, thôi ta đi trước, hẹn gặp lại sau nha, à lại nói tiếp, Bách Lý Dư Hinh là nữ tử." Thiên Thanh Uyển cười cười nói, sau đó đạp nốc nhà bay đi.

Không khí đơ lại một giây, người hoàn hồn đầu tiên chính là nhóm sát thủ, bọn họ nhìn nhau sau đó, cũng học theo Thiên Thanh Uyển đạp nốc nhà bay đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tống Hàn Phong, hắn ngơ ra một lúc, sau khi lấy lại tinh thần thì người đã chạy đến phương trời nào rồi.

Lúc này bà chủ quán liền đi vào, mang một nụ cười thuần khiết mê hồn, trong tay là một quyển sổ, từng trang từng trang được lật ra.

"Nóc nhà được làm bằng ngói Thụy Lưu, gỗ đằng hương thượng đẳng, bộ ly trà làm bằng Lưu Ly, cái bàn được làm tử Mộc Hương trăm năm, thùng tắm được làm từ Gỗ Quế Hương, chi phí tổng cộng lại là 8 vạn lượng vàng, nhìn tướng tá của ngươi không tồi, rất vừa mắt, giảm 2 vạn, còn sáu vạn, hi vọng có thể trả sớm." Bà chủ cười như hoa như ngọc nói, nói xong liền phủi mông rời đi, chuyện hôm nay nàng gặp nhiều rồi, dần cũng quen.

Tống Hàn Phong nghe vậy nhịn không được mà "phụt" một ngụm máu được phun ra trong suy nghĩ, khóe miệng co giật không thôi, nóc nhà có phải là do hắn phá đâu? Bàn cũng chẳng phải hắn đánh nát, thùng tắm... mẹ nó! Bị chôm từ lúc nào không hay rồi!!! Đùa người à! Hắn đâu có nhiều tiền như vậy để trả???

Cách đó không xa trong một ngôi nhà nghèo nàn, trong phòng bếp bỗng xuất hiện một cái thùng tắm thượng hạn, sáng bóng loáng, trên đó dán một tờ giấy "Bổn tiên nhân đã ghé thăm"

Lần thứ hai gặp mặt lại.

Thiên Thanh Uyển đang hì hục tìm cơ quan trong Hoàng Cung của Kỳ Ba Quốc, bỗng từ trên trời giáng xuống một thiên thần làm nàng giật thót mình, xuýt nữa thì hô lên hai chữ "có ma!"

Nhưng mà chưa có hô ra tiếng thì đã bị một thanh kiếm sắc bén kề vào cổ.

"Ngươi mà lên tiếng thì sẽ không gặp được mặt trời ngày mai đâu." Âm thanh lạnh lẽo lại có chút yếu ớt vang lên bên tai, làm cho Thiên Thanh Uyển có chút tò mò, là đứa ngu nào đây? Dám uy hiếp cô à? Mà khoan, cái giọng này nghe có chút quen quen.

"Ừm, ta sẽ không lên tiếng đâu, bỏ đao ra, ta còn phải tìm cơ quan nữa." Thiên Thanh Uyển gật gật đầu nói, hắn trốn kệ hắn, liên quan gì đến nàng, nàng bây giờ đang muốn đi chôm vài thứ xịn.

"Ngươi..." Tống Hàn Phong có chút kinh ngạc mà nhìn Thiên Thanh Uyển, người này cũng là mật thám à?

"Ta méo phải mật thám, ta là tiên nhân, hay đi lấy của cho người nghèo." Thiên Thanh Uyển làm ra vẻ đạo mạo nói.


"..." Là ăn trộm thì nói là ăn trộm cho rồi, còn bày đặt làm màu, mà khoan... tiên nhân... cái cánh nói này... giống y như đúc tên hôm đó hại hắn!

"Ngươi bị thương à? Đáng đời ghê, tưởng mình là ai mà dám tùy tiện vào Hoàng Cung, ngươi không biết rằng Hoàng Cung có kết giới à? Ngu ngốc thật, chỉ cần người lạ bước vào Hoàng Cung thì sẽ bị nhận ra ngay lập tức, có những thứ, người tầm thường như ngươi sao có thể hiểu được, Hoàng Cung méo phải như những người bình thường nghĩ đâu, nó chôn dấu rất nhiều bí mật, nghe qua Diệt Yêu Sư chưa? Diệt Yêu Sư còn có một tên gọi khác là Thợ Săn. Thôi nói nhiều mệt quá, bỏ đao xuống trước đi, nếu không thì đừng trách ta." Thiên Thanh Uyển ngửi thấy mùi máu liền đoán ra người này là đang bị thương, bèn khinh thường một phen, sau đó giải thích.

Tống Hàn Phong nhíu mày lại, nhưng mà vẫn không có bỏ đao xuống, hắn vẫn giữ tư thế đó.

"Ngu ngốc, Hắc Lưu." Thiên Thanh Uyển nhếch môi cười khinh một cái, sau đó nhỏ giọng nói.

Tống Hàn Phong còn chưa kịp phải ứng lại liền ngất đi, nằm xụi lụi giữa đất.

"Giỏi lắm Hắc Lưu, lát cho ngươi ăn mật ong." Thiên Thanh Uyển đạp lên người Tống Hàn Phong vài cái hất mặt vui vẻ nói với con bướm đen thui thui đang bay lượn quanh người của Tống Hàn Phong.

Thiên Thanh Uyển sau khi tìm được mật thất liền tha hồ chôm đồ, tiện tay cầm luôn mấy viên Dạ Minh Châu, nhìn đến Tống Hàn Phong vẫn còn ngủ say như chết ở trên sàn, không khỏi thờ dài một tiếng. Tên này đúng là một gánh nặng to đùng mà! Vất ở đây thì cũng không tiện, không biết kiếp trước ta có nợ gì ngươi không nữa, gặp hai lần cũng coi như là có duyên đi, cứu ngươi lần này vậy, vết thương coi bộ cũng hơi nặng.

"Hắc Lưu, nhờ ngươi vậy." Thiên Thanh Uyển nhìn Hắc Lưu đang bay lượn trên không trung, thở dài nói, sau đó kéo Tống Hàn Phong vào mật thất. Hắc Lưu bay phía trước thám tính đường, rất nhanh hai người một bướm liền ra ngoài Hoàng Cung an toàn, Hoàng Cung nào mà chả vậy, điều có mật thất chung, nàng quá biết rõ rồi, dù sao lúc đó nàng cũng đã trộm một nữa Quốc Khố Đế Lương Quốc mà, mua ha ha...

Lần thứ ba gặp lại.

Thiên Thanh Uyển bây giờ đang trộm đào, vừa ăn vừa nằm vắt vẻo trên cây, thỏa mái cực kỳ.

"Bộp!" Lại là từ trên trời rơi xuống, rơi thì thôi đi, đã vậy rơi ngay trên người Thiên Thanh Uyển, làm cả hai từ trên cây ngã xuống.

"Aaaa! Ta và ngươi kiếp trước có phải là oan gia ngõ hẹp không vậy? Tại sao ngươi lại ám ta không buôn vậy???" Thiên Thanh Uyển khi thấy cái bản mặt Tống Hàn Phong thì nhịn không được chửi một tiếng, mông nàng ê ẩm sắp chết rồi nè! Gì mà xui giữ vậy không biết!

"Bên kia có tiếng động, mau qua đó!" Âm thanh này vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

"Ngươi xem ngươi đem cái gì đến cho ta nè! Đi ăn trộm đào mà cũng không được yên nữa! Cái đời Thần Thâu của ta gặp ngươi là thất bại nhất." Thiên Thanh Uyển hất Tống Hàn Phong ra, chỉ vào mặt hắn tức giận than vãn.

"Lại là ngươi?" Tống Hàn phong cũng kinh ngạc không kém, sao mỗi lần hắn chật vật nhất cũng gặp người này vậy??? Hơn nữa chịu ơn cứu mạng của người ta nữa chứ! Hiện tại hắn đang trúng độc, cả người điều không có chút sức nào cả.

"Không ta thì ma chắc! Thôi được rồi, nể tình ngươi đẹp trai, cứu ngươi một mạng nữa vậy, nếu mà đánh không lại ta liền giao ngươi ra." Thiên Thanh Uyển nhe răng cười nói.


"Ngươi là đồng bọn của hắn?" Đám người tới mặc y phục của Đạo gia, nhìn thấy Thiên Thanh Uyển liền cao giọng hỏi.

"A! Bách Lý gia các ngươi, không lo ở nhà tu luyện lại ra đây làm gì?" Thiên Thanh Uyển kinh ngạc nói.

"Ngươi là... " Bách Lý Hồng Trần nhìn Thiên Thanh Uyển cau mày lại nghi ngờ hỏi.

"Ta là kẻ mấy hôm trước, mượn đống y phục của nhà ngươi a!" Thiên Thanh Uyển hất mái tóc kiêu ngạo nói.

"Là ngươi! Nhân lúc các đệ tự con cháu Bách Lý gia đi tắm, cướp đi hết y phục của bọn họ! Cướp luôn cái chòm râu giả của ta!" Bách Lý Hồng Trần chỉ vào Thiên Thanh Uyển tức giận hét lên.

"Cướp luôn cái đỉnh dược của ta nữa!"

"Cướp luôn đôi tất mới của ta!"

"Cướp Bánh của ta nữa!"

"Các ngươi ồn quá, hắn là người của ta, các ngươi muốn gì đây." Thiên Thanh Uyển ngoáy ngoáy lỗ tai cợt nhã nói.

"Vậy thì bắt cả hai về! Hắn cướp đi gia bảo của Bách Lý gia, trừ phi trả lại, nếu không thì đừng hồng bọn ta tha cho hắn." Bách Lý Hồng Trần cắn răng nói, ánh mắt lóe ra tia hung quang.

"Lấy thì lấy thôi, có gì to tát đâu. Không phải các ngươi đã độc hắn rồi sao, nghĩ hắn có thể sống được mấy ngày nữa?" Thiên Thanh Uyển ngáp một cái, hí mắt nói.

"Hừ! Nói nhiều làm gì! Lên bắt hai người này lại cho ta." Bách Lý Hồng Trần chẳng muốn cãi lý nhiều nữa, ra lệnh cho người bắt lại Thiên Thanh Uyển là Tống Hàn Phong.

"Bọn hắn muốn bắt ta kìa, đây là ỷ đông hiếp yếu, ngươi nhớ đừng học theo nghe chưa. Ta đây phong hoa tuyệt đại quá, đẹp đến mức mà ai cũng muốn bắt ta về làm của riêng đây mà, ta nghĩ bọn họ rất có mắt đó, nhưng mà thật tiết, ta lại không muốn, ta chỉ thích làm một Thần Thâu chuyên đi lấy của giàu chia cho người nghèo thôi, nắm trong tay tất cả điểm yếu của bọn quyền quý, khiến họ phải khép nép thật sướng biết bao." Thiên Thanh Uyển trước khi ra tay vẫn làm màu một trận với Tống Hàn Phong, càng nói càng hưng phấn.

"Dám xem thường bọn ta?! Ngươi chết đi!!!" Bách Lý Hồng Trần và ba người khác cũng đồng thời hét lên, mũi kiếm sắc bén quét về hướng của Thiên Thanh Uyển và Tống Hàn Phong.

Thiên Thanh Uyển huýt sáo một cái thật dài và vang vọng, rồi nhanh chóng túm lấy Tống Hàn Phong dùng khinh công tránh đi.

Phía xa một đám đen dần dần xuất hiện, càng ngày càng rõ và càng đông, tiếng gió vù vù vang lên.

"Đó là cái gì?" Bách Lý gia đệ tử chỉ vào đám đen phía xa đang bay đến, thất thanh hô lên.

"Bướm Bóng Đêm! Tại sao lại có nhiều Bướm Bóng Đêm như vậy?" Bách Lý Hồng Trần chém hụt một đao, định chém lại đao khác nhưng mà nghe cái kia Bách Lý đệ tử thất thanh âm thanh liền nhìn qua, khi nhìn rõ thì ánh mắt co rút lại, sợ hãi nói.

"Hẳn là có 1 đến 2 Bướm Bóng Đêm Vương điều hành, nếu không thì cũng sẽ không xuất hiện nhiều như vậy Bướm Bóng Đêm." Bách Lý trưởng lão đứng bên cạnh Bách Lý Hồng Trần thu kiếm lại, trong giọng nói cũng không giấu được sự kinh hách, lần đầu tiên hắn thấy nhiều như vậy Bướm Bóng Đêm, có thể không sợ hãi và kinh ngạc sao?


"Sao ngươi lại không kinh ngạc chút gì vậy?" Nhìn cái mặt lạnh không chút cảm xúc của Tống Hàn Phong, Thiên Thanh Uyển liền có chút chán nản nói, ít nhất cũng phải có chút cảm xúc khác đi chứ???

"..." Không phải là không kinh ngạc, mà là kinh ngạc quá, đơ mặt luôn rồi. Tống Hàn Phong âm thầm nói, nhưng chỉ là âm thầm nói trong lòng thôi, hắn cũng phải giữ lại mặt mũi chứ.

"Nhàm thật, đi thôi." Thiên Thanh Uyển ngáp một cái, sau đó dùng khinh công kéo Tống Hàn Phong rời đi.

Theo sau đó, Tống Hàn Phong luôn luôn lẽo đẽo đi phía sau Thiên Thanh Uyển, đuổi mấy cũng không đi, thế là sau này hễ ai gặp thấy cặp đôi này chính là cảnh một người làm màu và một người đứng xem, khá hòa hợp.

Thiên Thanh Uyển luôn dùng thân phận nam nhân lấy một tự "Huỳnh" làm tên, không biết là huỳnh trong huỳnh huỵch hay là huỳnh trong huỳnh quang nữa.

Tống Hàn Phong cứ thế đồng hành cùng Thiên Thanh Uyển ở Kỳ Ba Quốc được một năm thì được gọi trở về Đế Lương Quốc, tham dự Lễ Phong Chức Hoàng Hậu.

Cả hai đành phải tạm biệt, trước khi rời đi, hai người nằm trên nóc nhà, không phải là ăn trộm hay là cạy nóc nhà đâu, chớ hiểu lầm, cả hai chỉ uống rượu ôn chuyện thôi.

Thiên Thanh Uyển sau khi uống say liền không biết trời đất trăng sao gì nữa, ôm lấy Tống Hàn Phong vừa nói vừa khóc, nói là không cho đi, ngươi phải ở lại đây cùng ta...v...v...

"Tống Hàn Phong! Nấc... ta nói cho ngươi... nấc... một bí mật... nấc! Ta không phải là nam nhân! Híc! Nấc... là nữ nhân! Là nữ nhân!" Thiên Thanh Uyển vừa nấc rượu vừa nói, ánh mắt mong lung cực kỳ.

"Huỳnh huynh đệ, đừng có nói... nấc... ta cũng từng nghi ngờ rồi, nấc! Có sờ thử qua rồi... nấc! Ngươi là cái nam nhân hành thật giá thật, nấc... cái gì mà... nấc! Nữ nhân chứ." Tống Hàn Phong cũng say không kém

"Ngươi... ngươi... có sờ nất! Qua ta???" Thiên Thanh Uyển tức giận hét lên, ném bay luôn bình rượu, chỉ tay vào mặt Tống Hàn Phong lung lay thân mình nói.

"Ta..." Tống Hàn Phong chột dạ định giải thích, nhưng mà...

Rầm!

Thiên Thanh Uyển bổ ngã vào trong lòng Tống Hàn Phong ngủ say như chết.

Tống Hàn Phong bây giờ không có một chút sức lực nào để đẩy Thiên Thanh Uyển ra, với lại có chút buồn ngủ, thế là cả hai ôm nhau ngủ đến sáng.

Sáng hôm sau Tống Hàn Phong tỉnh lại sớm hơn Thiên Thanh Uyển, thấy Thiên Thanh Uyển vẫn chưa tỉnh lại, thì đem nàng ta vào phong đặt xuống, đắp chăn lại, viết một bức thư sau đó liền rời đi.

Kết thúc hồi ức.

Thiên Thanh Uyển Said: Có ăn đậu hủ, có ôm, có ngủ rồi nhé! Chơi xong liền chạy! Đúng là không có một chút mặt mũi nam nhi nào!

(Tg: Chương này nếu nhàm thì cho mình xin lỗi, gần đi học rồi mình không có tâm tình, hứa lần sau sẽ đậm đà hơn QAQ)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui