Chờ mọi người giải tán hết, Tô Đường mới đỏ bừng mặt quay người lên xe ngựa — nếu nàng tới tiệm điểm tâm, nhất định lại bị khuyên nhủ, nên về nhà thì hơn.
Tối hôm qua ngủ một đêm mà cơ thể vẫn chưa khỏe lên, cứ cảm thấy không có sức.
Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tống Thế An, nàng nghĩ một chút lại sai người truyền lời với hắn — quay về dọn dẹp trong phủ đi!
Tống Thế An nghe vậy, liền nở nụ cười.
Trong xe ngựa, Tuyên Tử hỏi: “Mẫu thân, bao giờ chúng ta quay về?”
Tô Đường nghĩ một chút, nói: “Ngày mai.”
Về thì về, nhưng làm mặt lạnh thì vẫn phải lạnh tiếp!
Khi xe ngựa đi tới đường Trân Đại, Tô Đường để phu xe đánh xe sang bên cạnh rồi bế Tuyên Tử xuống xe.
Nghe nói ở đây mới mở một tiệm kẹo, kẹo hạt thông ở đây ngon đặc biệt, Tô Đường nghĩ Hỉ Thước thích ăn cái này nhất nên tiện đường mua một chút về nhà, đồng thời cũng nhân lúc tâm trạng đang tốt, đưa Tuyên Tử đi chơi một chút.
Còn chưa vào tiệm, mùi thơm ngọt ngào nồng đậm đã xộc vào mũi.
Tuyên Tử tinh mắt liền kéo áo Tô Đường chỉ một người nói: “Mẫu thân, người nhìn kìa.”
Tô Đường tò mò quay đầu lại, vừa nhìn thấy người kia, nàng chỉ biết nhìn trời không nói được một lời.
Ở một góc tiệm, có vài đứa bé khoảng sáu bảy tuổi túm tụm quanh một bếp lò đang làm kẹo, mà một thiếu niên cao hơn bọn họ đến nửa thân người đang chen cái đầu tròn xoe của mình vào trong.
Đến khi chen được vào hẳn bên trong, vị vua của một nước này dùng tư thế ‘một người làm quan cả họ được nhờ” một cách thô bỉ nhất, chiếm lấy vị trí thuận lợi nhất, sau đó, rút ra một món cây kẹo hình người, bắt đầu l.i.ế.m li3m, ánh mắt còn sáng rực nhìn chằm chằm đầu bếp đang làm kẹo.
“Này, làm xong cái này cho ta nhé!”
Đứa bé bên cạnh không đồng ý: “Chúng ta đã chờ ở đây lâu rồi, ngươi không được chen ngang!”
Tiểu Hoàng đế liếc nhìn một cái, hằm hừ nói: “Trẻ con ăn kẹo nhiều sẽ sinh ra con sâu nhỏ ăn sạch cả răng đấy, các ngươi đừng có ăn nữa, mau về nhà đi!”
“…” Đám trẻ con há hốc mồm, một lúc lâu sau, có đứa thông minh một chút, nói: “Vậy vì sao ngươi còn ăn?!”
Tiểu Hoàng đế nhếch môi cười: “Vì ta có Colgate.”
“…???” Colgate là cái gì?
“À, Colgate là một người chuyên chữa răng cho ta.” Tiểu Hoàng đế đau đầu, còn lâu hắn ta mới nói cho bọn trẻ biết thứ gọi là Colgate kia đáng ghét thế nào, tự dưng nghiên cứu ra cái thứ tên là kem đánh răng làm gì rồi mỗi ngày đều ép hắn ta đánh răng, lại còn phải đánh sáng một lần, tối một lần.
Đến khi tiểu Hoàng đế triệt hạ chướng ngại vật, đánh bay hai thanh kẹo hình người xong, hắn ta vui vui vẻ vẻ chui ra khỏi đám trẻ con, sau đó nhìn thấy ngay một người lớn một trẻ con đang lắc đầu ngao ngán nhìn hắn ta.
“Ơ, tỷ tỷ! Ồ, tiểu Tuyên Tử à?!” Hắn ta giật mình.
Tô Đường khẽ lắc đầu, kéo hắn sang, nhỏ giọng hỏi: “Ngài lại lén chạy ra ngoài đấy à?”
Tiểu Hoàng đế nhìn ngược nhìn xuôi, đáp: “Đừng nói cho người khác biết, trẫm lén chạy ra ngoài một lần không dễ dàng gì, tỷ không biết bây giờ mẫu hậu nghiêm khắc thế nào đâu!”
Hôn quân! Tô Đường thấy hắn ta càng nói càng có vẻ ấm ức, thầm mắng trong lòng, rồi lại nói tiếp: “Tiểu Toàn tử đâu?” Lúc trước hắn ta đi ra ngoài dù không mang theo ai thì chắc chắn cũng sẽ mang tiểu Toàn tử theo.
Tiểu Hoàng đế nghe câu này, liền xoắn tay vào nhau nhìn lên trời: “À… Tiểu Toàn tử ấy à… Chắc là gã đang ngủ chăng…”
Ngủ á?! Đùa cái gì thế? Tô Đường nghe vậy, cảm thấy không nên ở lại đây lâu, vội kéo hai người con trai một lớn một nhỏ chạy ra ngoài lên xe ngựa.
Tiểu Hoàng đế thấy thần sắc Tô Đường không tốt, ngoan ngoãn khai: “Tiểu Toàn tử bị mẫu hậu mua chuộc rồi, biến thành một tên gian tế ghê tởm nhất, ngày nào cũng giám sát trẫm không cho trẫm đi lung tung, ngay cả đi tiểu một chút cũng bị gã nhìn chằm chằm, ngày ngày trôi qua đúng là trời không ánh nắng, giang sơn một màu, tỷ nhìn mà xem này, trẫm héo rũ cả ra rồi đấy, đáng thương lắm…”
Đột nhiên, vẻ ủ rũ trên mặt tiểu Hoàng đế lướt qua, nụ cười gian xảo nở rộ: “Nhưng mà, trẫm sao có thể là một người dễ dàng bị khó khăn làm chùn bước được! Trẫm vắt hết óc cuối cùng cũng nghĩ ra một kế tuyệt diệu! Trẫm bỏ thuốc mê vào trà của gã, sau đó trẫm mặc y phục của trẫm vào người gã, rồi kéo gã lên giường… A ha ha, trẫm thật quá thông minh!”
“Hôn quân!” Rốt cuộc Tô Đường không kìm nén được nữa liền quát lên.
Tuyên Tử ngồi bên cạnh nghe cũng gật đầu lia lịa.
Thấy sắc mặt khinh bỉ của hai người, tiểu Hoàng đế cười ngượng ngùng một cái, rồi đưa một cây kẹo hình người ra, niềm nở mời: “Tuyên Tử, lại ăn kẹo này!”
Tuyên Tử liếc nhìn một cái, quay đầu đi: “Ta không muốn có sâu.”
“À… chuyện đó là trẫm lừa mấy đứa thôi mà.”
Tuyên Tử cứng họng, không phải người ta nói vua không nói đùa sao?
“Giờ ta đưa ngài hồi cung!” Tô Đường nói, “Dù sao ngài cũng là vua một nước, sao cứ càn quấy như vậy, liệt tổ liệt tông nhà ngài cũng tức đến đội mồ sống dậy mất!”
Tiểu Hoàng đế nghe vậy liền cúi gằm đầu nhỏ giọng nói: “Mấy lời này, tiểu Triển Triển cũng từng nói rồi, nhưng mà huynh ấy nói là sao không tức giận đến đội mồ sống dậy…”
Nhắc đến Triển Dịch Chi, Tô Đường không lên tiếng nữa.
Tiểu Hoàng đế lại kéo áo Tô Đường nói: “Tỷ đừng đưa ta về cung mà! Chỉ cần vừa về cung, bọn họ sẽ lại ép trẫm lập hậu!”
Đàm phán kết thúc, sứ đoàn rời đi thì phải lập hậu, đây chính là hiệp ước quân thần lúc trước đã thỏa thuận kỹ, Tô Đường cũng biết ít nhiều, có điều, nàng lại thắc mắc: “Vì sao ngài sống c.h.ế.t không chịu lập hậu?”
“À…” Tiểu Hoàng đế lại bắt đầu nhìn trời, có nên nói cho nàng biết chuyện mình không ‘lên’ được không? Thôi thôi, mất mặt lắm, “Vì… vì trẫm còn chưa tìm được người nào vừa ý!”
“Vậy ngài thích người thế nào?!”
Tiểu Hoàng đế nghĩ một chút, cuối cùng nhìn Tô Đường, nói rất thật lòng: “Giống tỷ là được rồi.”
Tô Đường rùng mình một cái.
Tuyên Tử lại đeo ngay vẻ mặt cảnh giác như cha mặt lạnh của cậu nhóc để nhìn tiểu Hoàng đế.
“Dù sao tỷ cũng đừng đưa trẫm về cung! Trẫm đã nghĩ rồi, trẫm phải học theo tỷ, bỏ nhà ra đi! Đến lúc đó, nhất định họ sẽ tìm trẫm về, trẫm sẽ nói, về cũng được, nhưng không ép trẫm lập hậu là được!”
Nhìn hắn nghiêm trang nói xong, cuối cùng Tô Đường cũng hiểu rõ nỗi khổ của Triển Dịch Chi.
Lúc này, Tuyên Tử ngồi bên cạnh trầm mặc một lúc lâu đột nhiên lên tiếng: “Mẫu thân, đường này hình như không phải đường về nhà…”
Tô Đường vén màn lên nhìn, quả nhiên bên ngoài đã không còn là phố xá đông đúc nữa mà biến thành rừng cây hoang vắng rồi.
Sao lại thế này?
Nàng kinh hãi vén rèm lên nói với phu xe: “Lão Vương, ông định đi…”
Chữ “đâu” còn chưa nói ra, Tô Đường đã sợ hãi đến không nói thành lời, vì nàng phát hiện ra — lão Vương phu xe đã biến thành một người đàn ông trung niên hoàn toàn xa lạ, mà bên miệng y còn lộ ra nụ cười hài lòng vì âm mưu đã thành công…
Mưu kế hiểm độc của Bùi đầu to.
Trời chiều ngả về hướng Tây, bầu trời ửng hồng, Tống Thế An đứng chắp tay sau lưng ở cửa viện Hòa Hi, đang thầm nghĩ xem tối nay có nên đi đón Tô Đường về không.
Đúng lúc này, một nha hoàn chạy tới nói Thược Dược cầu kiến, mặt còn có vẻ rất lo lắng.
Đột nhiên, tim Tống Thế An như thắt lại, cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tướng quân, đến giờ mà vẫn chưa thấy thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia quay về, nô tỳ tìm mãi không thấy người đâu, cứ nghĩ có lẽ hai người hồi phủ, nhưng mà…” Nói tới đây, Thược Dược lo đến đỏ bừng mắt.
Tống Thế An giật mình, chẳng lẽ Tô Đường đi thật sao? Không đúng, nàng đã nói mai sẽ quay về, huống chi, dù nàng muốn đi cũng sẽ không đưa Tuyên Tử đi cùng.
Vậy nàng đi đâu?
Hắn nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi đưa mấy người này đi tìm, ta vào cung xem thế nào.”
Lúc trước Tô Đường cũng hay đột ngột bị gọi tiến cung.
Tống Thế An cưỡi ngựa đi trên đường, thấy một đám thị vệ mặc thường phục vội vội vàng vàng chạy, mày nhíu lại, túm lấy một tên quen mặt hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Sao lại kích động thế?”
Thị vệ kia đột nhiên bị túm lấy, liền giật mình, chờ đến khi nhìn rõ là Tống tướng quân, gã thở phào một hơi, nhưng mặt lộ vẻ do dự không dám trả lời, chỉ nói: “Nếu Tống tướng quân muốn biết cứ vào cung xem đi ạ.” Nói rồi gã hành lễ sau đó chạy đi.
Nhìn thấy gã có vẻ khó nói, trong lòng Tống Thế An thoáng nghi hoặc, thấy trên đường càng lúc càng nhiều thị vệ mặc thường phục, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, kéo căng cương ngựa đi thẳng về phía Hoàng cung.
Lúc này trong lòng Hoàng thái hậu vừa tức vừa lo, nhưng trên mặt vẫn không tỏ vẻ gì.
Tiểu Toàn tử ở bên cạnh thì quỳ rạp xuống đất khóc lóc.
Nhìn thấy Tống Thế An bước vào, sự căng thẳng của Hoàng thái hậu mới chùng xuống một chút, có điều, nhớ đến trong tay hắn nắm binh quyền, bà lại cảnh giác hơn, nhưng nghĩ lại hiện giờ không dựa vào hắn cũng không có ai tin cậy cả, dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, dù sao cũng là đại thần mà tiên đế đã ủy thác.
Nghĩ vậy, hoàng thái hậu giả vờ đỡ Tống Thế An đang muốn hành lễ lại, nói: “Miễn lễ.”
“Thái hậu, rốt cuộ có chuyện gì xảy ra?!”
Hoàng thái hậu siết chặt nắm tay nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Hoàng thượng mất tích!”
Tống Thế An vô cùng hoảng sợ: “Sao lại thế?”
Tiểu Toàn tử đã sợ đến mức hồn vía bay lên mây, lúc này chỉ biết thút thít vừa khóc vừa kể lại mọi chuyện.
Tuy đã nghe một lần, nhưng nghe lại lần nữa, Hoàng thái hậu vẫn tức đến nghiến răng, mắng: “Khốn kiếp!”
Tống Thế An kinh hoàng một lúc, lại chợt nhớ ra, nói: “Tô Đường và Hàn Tuyên cũng mất tích!”
Hai người xâu chuỗi lại, thu được kết luận gần với chân tướng nhất — tiểu Hoàng đế xuất hành một mình gặp Tô Đường, sau đó cùng mất tích!
“Nhưng vì sao bọn họ lại mất tích? Hành vi của Hoàng nhi rất… kỳ dị, nhưng Tô Đường cũng biết chừng mực…” Nói đến đây, Hoàng thái hậu kinh hãi: “Chẳng lẽ bị người ta bắt cóc?!”
Cứ tưởng rằng tiểu Hoàng đế mải chơi không về, nhưng giờ biết được rất có khả năng hắn cùng mất tích với Tô Đường, vậy thì bản chất sự việc sẽ khác hẳn!
Tống Thế An cũng đang nghĩ đến điều này, chỉ là… rốt cuộc ai bắt cóc họ?
Hiện giờ giặc ngoại xâm đã trừ bỏ, không có nội loạn, hoàng thất yên bình, quân thần hòa thuận, tuyệt đối không có người nào làm ra chuyện bắt cóc quân vương.
Hoàng thượng chỉ nhất thời nổi hứng xuất cung, mà tiểu Toàn tử biết rõ sự tình lại bị hôn mê đến chiều tối mới tỉnh dậy, chắc hẳn cũng không ai biết được chuyện này.
Vì thế, việc bắt cóc không phải đã có âm mưu từ trước, mà là xảy ra bất ngờ!
Cũng không đúng!
Nếu không phải có âm mưu từ trước, sẽ không thể làm thần không biết quỷ không hay như thế! Tô Đường ngồi trên xe ngựa, nếu có Hoàng thượng ở đó, thì cả phu xe nữa là bốn người tất cả.
Nếu muốn thuận lợi bắt cóc cả bốn người mà không gây ra động tĩnh nào, chỉ e đối phương đã sớm lên kế hoạch cẩn thận rồi!
Như vậy…
Hoàng thượng xuất cung là việc bất ngờ, không ai có thể đoán trước được, vì vậy, hiển nhiên mục tiêu của đối phương cũng không phải hắn ta.
Nếu thế thì… mục tiêu của họ là…
Tô Đường!!!
Nghĩ vậy, toàn thân Tống Thế An run lên!
“Ngươi nói mấy người đó muốn bắt cóc Tô Đường?” Hoàng thái hậu không thể tin nổi.
Tống Thế An nặng nề gật đầu, tim run rẩy.
Hoàng thái hậu nghĩ một chút cũng thấy rất có lý: “Nhưng mà Tô Đường gây thù chuốc oán với ai?!”
Lúc đầu Tống Thế An nghĩ đến chưởng quầy Vinh thị, nhưng nhớ lại thì đám người đó đã bị xử lý hết rồi, nhưng trừ lần đó ra, cũng không nghe nói còn ai nữa! Chợt Tống Thế An nhớ tới một người —-
Đối phương không phải là kẻ thù của Tô Đường, mà là kẻ thù của Tống Thế An!
Nghĩ vậy, đáp án liền hiển hiện trước mặt: “Là Bùi Thụy Hòa!”
Y là kẻ đã có tiền án tiền sự!
“Sáng nay sứ đoàn rời khỏi thành, đến chiều Hoàng nhi mới mất tích, chẳng lẽ bọn họ vẫn có người lưu lại kinh thành sao?” Hoàng thái hậu hỏi.
“Rất có khả năng.
Ngoài mặt, sứ đoàn chỉ có mấy người đó, nhưng thực tế là có mấy trăm người giả dạng trà trộn vào Đại Tụng ta.
Lần trước vi thần bị tập kích cũng là nhóm người đó.”
Lòng bàn tay Hoàng thái hậu sắp bị móng tay đ.â.m nát.
Tống Thế An lại chợt nghĩ tới chuyện nghiêm trọng hơn.
Nếu quả thật là do Bùi Thụy Hòa gây ra, y bắt cóc Tô Đường cũng vì muốn uy h.i.ế.p hắn, thế nên chắc chắn sẽ có chiêu tiếp theo, tạm thời tính mạng của họ sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng mà, hiện giờ Hoàng thượng cũng bị lẫn vào đó, vậy thì to chuyện rồi!
Nếu thực sự như vậy, thì người mà y uy h.i.ế.p không chỉ là Tống Thế An hắn, mà là cả nước Tụng!
Hoàng thượng nhỏ tuổi còn chưa có con nối dõi, nếu xảy ra vấn đề gì, nước thiếu vua như rắn mất đầu ắt sẽ đại loạn! Đến lúc đó nước Diên kéo quân xuống phía Nam, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!
Tống Thế An nghĩ đến chuyện này, Hoàng thái hậu cũng nghĩ đến.
Bà quay đầu nhìn ngai vàng, mím chặt môi, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: “Tuy tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng phải tính toán theo hướng xấu nhất! Ai gia sẽ phong tỏa tin tức này, từ bây giờ sẽ chỉ nói là Hoàng thượng bị phong hàn, cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng không gặp bất kỳ ai! Nếu đến lúc đó nước Diên dùng Hoàng đế để uy hiếp, ai gia sẽ phế đế lập vua mới! Hoàng thượng không có con nối dõi, nhưng Hoàng tộc ta vẫn có huyết mạch của tiên hoàng!”
Bà mạnh mẽ nhấn mạnh từng lời, lộ ra vẻ kiên quyết tuyệt tình đến tận cùng!
Thời khắc này, bà là người gánh vác vận mệnh của cả nước Tụng!
Tống Thế An chấn động, vội khom gối quỳ xuống.
“Trước hết, ngươi cứ dẫn người đuổi theo! Quyết không thể để họ mang Hoàng thượng ra khỏi Đại Tụng ta!” Hoàng thái hậu bình tĩnh nhìn hắn, sau đó lại nói, “Có thể, có thể bọn họ cũng không biết Hoàng thượng cũng bị bắt cóc… Tóm lại… Thúy Thúy xin nhờ vào ngươi!”
Tống Thế An ngẩng đầu, nhìn thoáng qua hốc mắt đỏ ửng của bà, vội cúi xuống nói: “Thần nhất định không phụ sự ủy thác của người!”
Thời khắc này, bà chỉ là một người mẫu thân lo lắng cho con mình mà thôi.
Có điều, Hoàng thái hậu dám ôm niềm hy vọng Bùi Thụy Hòa không biết mình bắt cóc Hoàng thượng, nhưng Tống Thế An có dám không?
Buổi sáng sứ đoàn đã xuất phát, đi một chút nghỉ một chút nhưng cũng đi khá xa rồi.
Đoàn người Tống Thế An ra sức thúc ngựa, nhưng cũng đến tận sáng hôm sau mới đuổi kịp.
Đêm qua, họ tìm thấy lão Vương phu xe bất tỉnh nhân sự trong cái kênh nhỏ ở trong thành.
Sau khi cứu lão tỉnh lại mới biết lúc ấy Hoàng thượng quả thật có mặt ở trên xe, mà lão cũng đang lo đánh xe ngựa, không hiểu sao đột nhiên bị đánh ngất xỉu, sau đó xảy ra chuyện gì thì không biết nữa.
Tiếp theo đó, bọn họ lại tìm thấy chiếc xe ngựa của Tô Đường ở trong rừng cây ngoài thành, bên trong đã không một bóng người.
Chẳng qua, đường này đúng là đường sứ đoàn rời đi, nên Tống Thế An càng khẳng định mình không đoán sai.
Có điều, chờ đến khi bọn họ đuổi kịp sứ đoàn, nhìn hết mọi người trên xe ngựa cũng không phát hiện ra tung tích ba người Tô Đường, trừ xe ngựa của Bùi Thụy Hòa ra, không phát hiện nơi nào có thể giấu người nữa.
Nhưng hiện giờ, Bùi Thụy Hòa cũng vén hết màn xe lên để lộ hết bên trong ra — bên ngoài xe, trừ y ra không còn ai khác nữa.
“Ồ, Tống Tướng quân đấy à? Sao thế, sao lại mệt mỏi phong trần đuổi tới đây thế này, chẳng lẽ không nỡ xa bản vương nên tự đến tiễn sao?” Trong nắng sớm, Bùi Thụy Hòa ngồi trong xe nhìn Tống Thế An ngăn cản trước mặt mình, cười toét miệng hỏi.
Tống Thế An nheo mắt nhìn y, chỉ muốn đ.â.m thẳng một kiếm xuyên tim y.
Hành động thoải mái vén màn xe lên của Bùi Thụy Hòa quá là giấu đầu lòi đuôi, có điều không tìm được ba người Tô Đường ở đây, hắn cũng chỉ có thể nén xuống.
“Ha ha ha, nếu Tống tướng quân không có chuyện gì quan trọng, bản vương phải đi đây, núi cao nước xa, đường về còn rất dài! Có điều, bản vương rất mong được gặp lại Tống tướng quân! A ha ha ha!”
Nhìn Bùi Thụy Hòa cười to rời đi, Tống Thế An bình tĩnh nói với Lưu Xuân: “Bùi Thụy Hòa không dám giấu mấy người Tô Đường trong sứ đoàn, nhất định đã sắp xếp trong tay một người nào đó của nước Diên.
Bọn họ đưa người đi, ắt hẳn phải tìm tất cả mọi cách để qua biên ải! Ngươi cầm lệnh bài, phong tỏa hết các đường qua biên ải, kiểm tra nghiêm ngặt mỗi người đi qua biên ải! Chỉ cần có dấu vết để lại, lập tức báo ta biết!”
“Vâng!” Lưu Xuân lĩnh mệnh rời đi.
Tống Thế An ngồi trên ngựa nhìn sứ đoàn dần đi xa, thầm thở phào một hơi.
Bùi Thụy Hòa rất hung hăng, nhưng y cũng chưa lật mặt hẳn, là vì y vẫn còn đắn đo.
Vì sao lại đắn đo?
Là vì y vẫn chưa biết trong số người mình bắt cóc có Hoàng đế nước Diên!
Y nói mong gặp lại Tống tướng quân, điều này đã nói mục tiêu của y là Tống Thế An chứ không phải nước Tụng!
Hiện giờ, chắc hẳn y vẫn đang nghĩ rời khỏi biên ải đã rồi lại dụ hắn xuất hiện đây mà!
Dù sao, ở đây cũng là địa bàn của Đại Tụng!
Dù sao, hộ tống sứ đoàn qua biên ải cũng có quan viên tướng sĩ của Đại Tụng!
Vậy thì cứ để họ giám sát ngươi đi, ta không tin nghiêm ngặt như thế mà ngươi vẫn có thể đưa người qua biên ải!
Trong xe ngựa, Bùi Thụy Hòa ném miếng mứt hoa quả vào miệng, sau đó kéo màn lên hỏi tâm phúc: “Kế hoạch thế nào?”
“Tất cả đều thuận lợi, đã bắt được phu nhân tướng quân và đứa bé kia, có điều…”
“Có điều làm sao?” nhìn thấy tâm phúc úp úp mở mở, Bùi Thụy Hòa nhướng mày hỏi.
“Chúng ta bắt được không chỉ có Tống phu nhân và Tống tiểu gia, mà còn có một nha hoàn ngốc nữa.
Nha hoàn ngốc kia rất phiền phức, lão Ma vốn định g.i.ế.c ả đi, nhưng Tống phu nhân liều mạng ngăn lại, kết quả là phải mang cả ả theo!”
“Nha hoàn ngốc à? Một con ngốc sao?” Bùi Thụy Hòa thấy hơi tò mò.
“Lão Ma nói đầu óc nha hoàn kia có vấn đề, cụ thể thì thuộc hạ cũng không biết.”
Bùi Thụy Hòa nghĩ một chút, nói: “Cứ để đó đi, chỉ là một nha hoàn thôi mà.
Lần này người mà chúng ta đối phó là Tống Thế An, hừ hừ, vợ con đều nằm trong tay ta.
Để ta xem hắn phải làm thế nào! Không phải mọi người nói tình cảm vợ chồng hắn sâu nặng lắm sao, bản vương rất muốn nhìn xem, rốt cuộc sâu đậm đến mức nào! Lấy mạng đổi mạng, ngươi có thể đồng ý sao? Ha ha ha…”
Tống Thế An à, ngươi có thể phòng thủ, canh chừng đường của ngươi, nhưng ta có mật đạo của ta, ngươi muốn ngăn ta à? Nằm mơ!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...