Tuy những đóa hoa đào nát trước đây của nàng đều là thật, ở đây cũng từng có người bàn tán sau lưng, nhưng chưa từng có ai dám nói trước mặt nhân vật chính! Chuyện này không khác gì đ.â.m vào vết sẹo của người ta! Hơn nữa, quận chúa nói cũng quá lời, còn thêm phần hạ nhục sự trong sạch của người khác! Những người ngồi đây, phàm là người có giáo dưỡng đều không chấp nhận được hành động này của quận chúa.
Có điều, từ trước tới giờ quận chúa vốn ngang ngược kiêu ngạo, nên nhất thời họ cũng không nói được gì, chỉ nhìn Tô Đường với ánh mắt không đành lòng.
Tô Đường đã nghĩ xong đối sách trong nháy mắt.
Nàng không xấu hổ cũng không tức tối, không vội vàng, không nóng giận, chỉ khẽ cười, bình tĩnh nói: “Mấy lời này của quận chúa cũng không ổn.”
“Sao hả? Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Quận chúa Dung Hoa khinh bỉ nói.
“Quả thật, đường nhân duyên của Tô Đường có hơi lận đận, nhưng nói là có liên quan đến nhiều người đàn ông thì nặng nề quá.
Nếu gặp phải người phụ nữ tam trinh cửu liệt, nghe câu nói bậy này của quận chúa, người ta không liều mạng với ngài mới là lạ! Ha ha!” Lời này có ý vị uy h.i.ế.p rất đậm, nhìn mặt quận chúa hơi lộ vẻ sợ hãi, Tô Đường cười hài lòng, lại nói tiếp: “Đương nhiên, ta không liều mạng với ngài không phải vì ta không trọng danh tiết, mà vì ta nghĩ tuổi quận chúa còn nhỏ, coi như trẻ con nói năng thiếu suy nghĩ thôi.”
Nàng nói xong câu này, mọi người đều cố nhịn cười.
Trẻ người non dạ, nói năng thiếu suy nghĩ, nếu đặt ở chỗ khác cũng được, nhưng đặt vào vị quận chúa này thì… Tuy tuổi của quận chúa nhỏ nhất ở đây, sắp mười sáu tuổi, nhưng thực sự cũng không dùng được bốn chữ đó.
Tô Đường nói nàng ta như vậy, không chỉ chuyện lớn hóa nhỏ, mà hiển nhiên cũng thầm chế nhạo nàng ta là trẻ con.
Thấy quận chúa giận dữ, trong lòng Tô Đường cười càng vui vẻ hơn, trên mặt vẫn thờ ơ như thường, “Còn nữa, ta cũng không dám nói mình có thủ đoạn riêng, chỉ là ở nhà mẹ đẻ, ta vốn nhìn thấy cha mẹ hòa thận, mắt thấy tai nghe nên có cách nghĩ vậy thôi, thật không ngờ, cả gan nói với chư vị phu nhân trong này, lại bị quận chúa ngài xuyên tạc như vậy.
Thật đúng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí (*), không hiểu nổi rốt cuộc trong đầu quận chúa nghĩ những chuyện gì…” Nói xong, mắt Tô Đường sáng như đuốc, nhìn về phía quận chúa, mím môi không nói gì nữa.
(*) Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Ý nói cùng một sự việc mỗi người có cách nhìn khác nhau.
Người tử tế nhìn nó tử tế, người xấu xa lý giải theo cách xấu xa.
Người luôn âm mưu tính toán, nhìn người khác cũng vặn vẹo theo!
Mọi người hiểu ngay ẩn ý của Tô Đường, đều cúi đầu xuống, uống trà thì uống trà, trò chuyện thì trò chuyện, cố gắng không để quận chúa nhìn thấy vẻ mặt nhịn cười đến không chịu nổi của mình.
Bình thường các nàng vốn không nhìn nổi cách ăn nói cử chỉ của vị quận chúa này, giờ thấy phu nhân tướng quân tỉnh bơ không biến sắc mà lại đánh bại nàng ta hoàn toàn, trong lòng mọi người đều thấy sướng thầm.
Mấy người thấy sắc mặt quận chúa càng ngày càng khó coi, không muốn sự tình ồn ào lên, vội kéo Tô Đường nói chuyện khác.
Thấy tất cả mọi người đều không để ý đến mình, quận chúa Dung Hoa tức giận đến nghiến răng nghiến lời, lại uất nghẹn không nói được câu gì.
Đúng lúc này, Tuyên Tử chơi ở bên cạnh một lúc lâu mới thấy đói bụng.
Nhìn điểm tâm bày trên bàn, cậu nhóc muốn lấy một miếng đệm bụng, nhưng lại nhớ ra sáng nay khi xuất môn, Tô Đường có mang theo hộp thức ăn, hình như bên trong có rất nhiều điểm tâm, vì thế đặt miếng bánh trong tay xuống, chạy tới trước mặt Tô Đường.
“Mẫu thân, con đói.” Tuyên Tử nhỏ giọng nói.
Nhìn ánh mắt sáng rực của thằng bé, Tô Đường hiểu ngay ý cậu nhóc muốn gì, nghĩ một chút rồi nói với Thược Dược ở sau lưng: “Lấy hộp đồ ăn ra đây cho ta.”
Trong hộp có ba mươi loại điểm tâm, đều là những món tối hôm qua nàng sai Hỉ Thước chạy đến cửa tiệm bảo tiểu Mạc chuẩn bị suốt đêm.
Nàng vốn nghĩ hôm nay mọi người trò chuyện chắc chắn sẽ uống trà ăn bánh, đến lúc đó nàng lấy ra, thu hút khẩu vị và ánh mắt của cung nhân, rồi sẽ nói thứ này mua ở “Thêm Một Phần Nữa”.
Đến lúc đó, coi như mở được cánh cửa thứ nhất đến với các vị quan lại quyền quý, nếu như lại được Hoàng thái hậu thưởng thức, nghe được nửa lời khen thôi, nàng cũng sẽ để người ta khuếch trương lên, không tin “Thêm Một Phần Nữa” không vãn hồi được cục diện! —- Vinh ký các ngươi có Hoàng thượng, bên ta lại là Hoàng thái hậu, còn cả đám nữ quyến nữa đấy!
Có điều, mọi chuyện nghĩ thì rất tốt đẹp, nhưng thực tiễn không đơn giản chút nào.
Đầu tiên là nàng phải giải thích với lão thái thái vì sao đã tiến cung còn mang điểm tâm theo, nàng cân não một phen để nghĩ ra lý do, cuối cùng cũng đành phải nói ‘đúng sự thật’ — việc làm ăn của tiểu Mạc gặp khó khăn, nàng tìm cách cứu vãn.
May mà lão thái thái vô cùng dễ nói chuyện, cũng không khó khăn gì, chỉ bảo nàng cân nhắc xử lý.
Sau đó, tiến cung còn phải kiểm tra, nhìn châm bạc châm vào hộp thức ăn nghiệm độc, nàng nhìn mà không thể nói gì.
Thuận lợi đưa được nó vào cung, còn phải chọn thời điểm thích hợp để lấy ra nữa.
Điểm này cực kỳ mấu chốt, nếu không sẽ không dễ dàng thay đổi khẩu vị của người ta — nghĩ mà xem, hoàng cung là nơi cần gì có đó, cô lại tự mình mang điểm tâm đ ến đây là có ý gì?!
Mà nói tới nói lui, thực ra thì trước khi Tuyên Tử lên tiếng, nàng cũng vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt cả.
Nhưng Tuyên Tử vừa nói một cái nàng đã có ý định ngay — nếu không có cách giải quyết, thì cứ mặc kệ, hành động tùy theo hoàn cảnh đi.
Hộp thức ăn nhìn rất tinh xảo, có ba tầng tất cả, mỗi tầng hai mươi cái.
Tầng thứ nhất đủ mọi màu sắc: Bánh hoa quế đậu xanh, bánh hoa hồng đậu đỏ, bánh mứt táo vừng, bánh sen thủy tinh, bánh hoa quế bột ngó sen, bánh hạch đào hạt dẻ, bánh bạc hà mật, bánh khoai sọ bơ muối, bánh trái cây ba mùi… tầng này đều là mấy loại đó.
Vừa mở tầng thứ hai, tầng thứ ba ra, hơi nóng bốc lên, mùi hương xộc vào mũi mọi người, tầng hai này đều là những món mới đã ra mắt hoặc sắp ra mắt, điểm đặc biệt ở nhân bánh.
Gạo nếp trắng ngà bọc lấy nhân hoa hồng tỏa mùi thơm nồng nàn ra bốn phía, vừa cắn vào đã cảm thấy được hương vị; vừng đen bóng loáng kèm với nhân hoa quế ngọt mà không ngấy, lại thêm mấy món được chiên vàng ngoài vỏ, ngoài giòn trong mềm, rất nhiều dư vị; nếu chú ý đến dưỡng sinh, còn có thể chọn hạt sen, củ từ, nhân sâm, phục linh, hạt súng, gạo tẻ, nghiền thành bột, trộn lẫn để làm vỏ bánh với nhân bánh, chế biến các món điểm tâm khác; nếu không thích ăn ngọt, còn có món bánh bao xanh nhỏ thịt bằm măng tươi với nước gà, bánh mềm dùng bột gạo nếp củ từ làm vỏ, cùng với nhân thịt bên trong, còn cả bánh bơ cá chiên giòn v.v…
Tóm lại, vào khoảnh khắc hộp thức ăn được mở ra, Tuyên Tử trợn tròn mắt nuốt nước miếng ừng ực, những người bên cạnh thấy có mùi thơm cũng đều quay đầu nhìn lại.
Tuyên Tử ngẩng đầu như muốn hỏi: Con có được ăn không ạ?
Đương nhiên là không.
Tô Đường hạ quyết tâm, nhấc tầng cuối cùng đưa cho cung nữ bên cạnh, sai người đó mang vào mời Hoàng thái hậu, “Nghe nói hôm nay là đại thọ của Hoàng thái hậu, thần phụ cố ý mang đến một vài món điểm tâm yêu thích.
Hy vọng thái hậu sẽ thích thú.” Lý do này thật sự rất tệ, có điều lúc này đành phải vậy, để thái hậu thưởng thức mới là quan trọng nhất.
Còn về lý do vì sao không lấy sớm không lấy muộn gì gì đó, chắc hẳn cũng sẽ không có ai vạch trần đâu.
Sau đó, nàng đưa số còn lại cho mọi người nhấm nháp.
Mọi người đã sớm động lòng với mùi thơm đó, khách sáo một chút rồi mấy người cũng cầm lên lịch sự thưởng thức.
Tuyên Tử nhìn hộp thức ăn dần dần trống rỗng, ánh mắt rất tủi thân ấm ức.
Tô Đường thấy thế liền ghé vào tai cậu nhóc nói: “Mẫu thân còn mang theo một hộp nhỏ nữa, chuẩn bị riêng cho con đấy, con đi cùng Thược Dược sang phòng bên lấy đi, nhớ chia với các bạn nhỏ khác nhé!”
Tuyên Tử nghe xo vừa vui vẻ vừa đi theo Thược Dược ra ngoài.
Mọi người ăn xong chỉ cảm thấy thèm thuồng, nhưng hộp thức ăn đã hết sạch, không khỏi tiếc nuối: “Điểm tâm này ngon quá, tự cô làm đấy à?” Trước kia nàng mở tiệm điểm tâm còn gì!!!
Tô Đường đã chờ câu hỏi này từ lâu, đáp rất súc tích: “Mấy món này thì không phải, dạo này lười biếng đi, nên rất ít khi tự làm.” Nói tới đây nàng lại dừng lại, úp úp mở mở mới khiến người ta hiếu kỳ được!
Quả nhiên, mọi người nghe vậy lại hỏi: “Vậy điểm tâm này do ai làm?”
Tô Đường cười nói: “Mấy món này à, đều là do ta sai người tới tiệm điểm tâm ở đường Học Sĩ mua về đấy.”
“Là tiệm Thêm Một Phần Nữa sao?” Một vị phu nhân đã từng nghe tới tiệm này nói.
“Đúng là tiệm đó.
Mấy món hôm nay ta mang đến đều là mấy món sở trường của họ, nghe nói không chỉ có những thứ này…”
Sau đó, dưới sự hỏi thăm của mọi người, Tô Đường bình tĩnh giới thiệu hết điểm đặc biệt, đặc trưng của Thêm Một Phần Nữa với mọi người, đương nhiên, nàng đều nói rất ngắn gọn, có chừng mực.
Nói đến cuối cùng, mọi người đều vô cùng hứng thú với cửa tiệm điểm tâm Thêm Một Phần Nữa kia, cũng tỏ ý quay về sẽ sai người đến đó đặt một phần.
Nhìn sắc mặt của họ, trong lòng Tô Đường vui như nở hoa, đột nhiên đầu chợt lóe lên, nháy mắt cười nói: “Nghe nói gần đây tiệm đó có hoạt động mới, là dạy người ta làm điểm tâm.
Nếu các vị có hứng thú cũng có thể học một vài món, rồi về tự tay làm cho tướng công nhà mình thưởng thức, trong lòng lại có cảm giác rất khác! Phu thê ân ái cũng ở điểm này thôi!”
Mọi người nghe liền cười vang: “Ôi chà, đầu óc cô nhạy bén thật, chuyện này cũng nghĩ ra được.”
“Cũng không phải đầu óc ta nhạy bén, mà là ý tưởng của chủ tiệm Thêm Một Phần Nữa tốt thôi.” Tô Đường nháy mắt cười.
Mọi người đùa giỡn nhưng có một người lại không ngồi yên — ta ngồi lù lù ở đây mà các ngươi coi ta là không khí sao?! Có thức ăn cũng không bê tới mời ta nếm thử một chút!!!
Quận chúa Dung Hoa hừ mạnh một tiếng nói: “Yến hội của Thái hậu còn chưa bắt đầu đâu, các ngươi đã ăn uống như thế à!”
Mọi người đang vui vẻ trò chuyện, nghe thấy nàng ta lại có vẻ muốn châm ngòi thổi lửa, đều không khỏi nhíu mày, sau đó cũng không để ý đến nàng ta nữa.
Quận chúa Dung Hoa càng giận dữ hơn, lại nghe tiếng bước chân truyền tới từ sau bức rèm sau lưng, một giọng nói vang lên: “Lại đây, để ai gia nhìn xem, vị nào là phu nhân của Tống tướng quân? Điểm tâm này ngon quá!”
Thấy Hoàng thái hậu cũng cất lời khen ngợi, quận chúa Dung Hoa vội nuốt hết mấy lời định nói xuống — vừa rồi nàng ta còn muốn châm chọc Tô Đường một trận ra trò.
Sau đó, nhìn thấy Hoàng thái hậu đầy vẻ hiền từ kéo tay Tô Đường vừa khen vừa hỏi, lại ngầm chỉ trích sự vô lễ của nàng ta, quận chúa Dung Hoa trợn mắt há hốc mồm, trong lòng lại hận đến nghiến răng!
Thì ra đã có người bẩm báo chuyện vừa rồi với Hoàng thái hậu.
Quận chúa Dung Hoa nhìn Tô Đường cười như gió xuân, xiết chặt nắm đấm, thầm mắng: Họ Tô kia, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi!
Mà không lâu sau, quả nhiên nàng ta cũng tặng cho Tô Đường một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Lại nói, Tuyên Tử đi theo Thược Dược sang phòng bên lấy hộp thức ăn nhỏ, cũng không muốn quay lại chính điện nữa — mấy người phụ nữ đó nói chuyện ồn ào c.h.ế.t đi được.
Nhìn thấy bên cạnh có ngọn núi giả, cậu nhóc phân phát điểm tâm xong liền chạy vào trong đó chơi.
Ở chỗ núi giả có một cái ao trong vắt, trong ao có mấy chú cá nhỏ, Tuyên Tử vừa ăn vừa trêu cá nhỏ, cũng chơi vui quên cả trời đất.
Một lát sau, cậu nhóc bỗng cảm thấy có một bóng đen ở trước mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy ngay một thiếu niên mặc áo vàng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt người đó nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trong tay mình.
Sự đề phòng của Tuyên Tử dâng lên, ôm hộp thức ăn vào lòng theo bản năng, “Hết rồi.” Lại nhìn thấy thực ra còn hai cái, nói dối như thế lỗ m ãng quá, cậu nhóc không khỏi ngượng ngùng, nhăn nhó khuôn mặt nhỏ xinh, nói: “Còn có hai cái thôi.” Lại là món bánh gạo nếp bí đỏ hạt sen hoa quế mà cậu thích nhất, ngoài ra còn có quả phỉ thơm giòn bên ngoài nữa — vừa rồi cậu nhóc cho người ta mấy món khác!
Tiểu Hoàng đế nuốt một ngụm nước bọt, “Đệ có hai cái rồi, cho ta một cái đi! Ta chỉ cần một cái thôi!”
Tuyên Tử dùng ánh mắt phê phán nhìn người trước mặt — huynh đã lớn như thế rồi sao còn không biết xấu hổ mà xin đứa bé như ta đồ ăn chứ?! Có điều, người ta đã mở miệng xin xỏ, không cho thì không tốt lắm.
Tuyên Tử do dự mãi, cuối cùng vẫn cắn răng chọn một cái — nhỏ hơn, sau đó cực kỳ không nỡ đặt vào tay hắn.
Hu hu, đau lòng quá, đau lòng quá!
Tiểu Hoàng đế nhìn miếng bánh trong tay, thấy bốn phía vắng lặng, vội vàng nhét vào miệng — vì lần trước ông chủ Vinh Ký kia rêu rao khắp nơi chuyện hắn tặng chữ, nên việc hắn cải trang vi hành cũng bị Hoàng thái hậu biết được, tịch thu toàn bộ điểm tâm của hắn, cũng đuổi hết các đầu bếp làm điểm tâm ra khỏi cung, lâu lắm rồi hắn không được ăn điểm tâm!
Hu hu! Cuộc đời không có điểm tâm thật thống khổ!
Mà khi miếng bánh mềm xốp kia tan ra trong miệng, vị giòn thơm khi quả phỉ vỡ ra cùng với vị ngọt lan tràn trong khoang miệng, tiểu Hoàng đế hạnh phúc đến mức mặt rúm cả lại.
Ô ô ô, ăn ngon quá!!!
Tuyên Tử thấy hắn không ngừng l.i.ế.m môi tận hưởng dư vị, rồi lại nhìn chằm chằm miếng còn lại trong tay mình, liền học theo hắn, vội vàng nhét bánh vào miệng, nuốt thẳng xuống quên cả nhai!
Nhìn cậu nhóc ăn vèo một cái xong luôn, tiểu Hoàng đế ngăn không kịp, mặt đầy vẻ chán nản, chép miệng nói nhỏ: “Đệ ăn nhanh thế làm gì, ta đâu có cướp của đệ.”
“…” Không mới là lạ!
Thấy cậu bé không để ý tới mình, tiểu Hoàng đế vội ghé sát lại hỏi: “Điểm tâm này của đệ ở đâu ra thế?”
Tuyên Tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nghĩ rồi đáp: “Là của mẫu thân ta mua ở tiệm điểm tâm!”
Hả? Tiệm điểm tâm à?! Tiệm nào?! Lần trước ở cái gì Vinh ký kia sao hắn không ăn được món nào ngon như thế nhỉ?!
“Là tiệm trên đường Học Sỹ ấy, Thêm Một Phần Nữa! Huynh muốn ăn thì nói mẫu thân mua cho huynh đi, ta hết rồi.” Tuyên Tử bĩu môi nói, sau đó liền vẫy tay cáo từ, cậu nhóc thực sự không muốn ở cùng với người ‘ca ca’ vừa đòi đồ ăn của cậu đâu.
Tiểu Hoàng tử nhìn theo bóng Tuyên Tử đi xa, xoa cằm ngẫm nghĩ: Thêm Một Phần Nữa à? Cái tên kỳ quái thật! Hôm nay về sẽ xem lịch hoàng đạo, tìm ngày hoàng đạo lại cải trang vi hành một chuyến nữa vậy! Hì hì!
Khi Tô Đường nghe nói có thiếu niên mặc y phục màu vàng lại xin đồ ăn của Tuyên Tử, nàng không khỏi giận dữ — hôn quân, sao lại là ngươi chứ?!
Lại nói, tiểu Hoàng đế chạy tới đây một mình là vì nghe nói Triển Dịch Chi tiến cung cùng phụ thân, giờ đang ở trong Tây lương đình, nghe được tin này, hắn cũng bất chấp các đại thần xung quanh, nhất quyết đòi đi tè rồi chạy vội chạy vàng đến Tây Lương đình.
Chờ đến lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc kia, hắn ô lên một tiếng rồi lao qua.
“Tiểu Triển Triển ~~~ trẫm tới rồi đây!”
Triển Dịch Chi đang buồn bã ngắm lá rơi, đột nhiên nghe tiếng hô sau lưng, toàn thân cứng đờ, mặt nhăn nhó quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy đóa hoa lạ kia đang lao về phía này.
Lúc này, tiểu Hoàng đế cách Triển Dịch Chi chỉ có một bước chân, nhưng khi hắn nhìn thấy Triển Dịch Chi quay mặt lại, hắn vội bật người ra, kinh ngạc: “Tiểu Triển Triển, huynh làm sao vậy?”
Triển Dịch Chi hiện giờ, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, nhìn thê thảm không chịu nổi.
Khi hắn nghe thấy đóa hoa lạ này gọi í ới, mặt lại vặn vẹo: “Ngài có thể đừng gọi ta là tiểu Triển Triển nữa được không?”
Tiểu Hoàng đế trợn mắt: “Rất nhiều năm trước huynh đã nói thế rồi, khi đó còn nói nghe không quen, nhưng giờ trẫm gọi huynh bao nhiêu năm như vậy, chẳng lẽ huynh vẫn không quen sao?”
Không phải là vấn đề quen hay không, hiểu không hả?!
Thấy Triển Dịch Chi nổi giận, tiểu Hoàng đế ngoan ngoãn không gọi nữa, bước tới, nhíu mày hỏi: “Nhưng rốt cuộc vì sao huynh lại biến thành bộ dạng này? Chẳng lẽ gần đây thịnh hành bộ dạng suy sụp này sao?”
Triển Dịch Chi nhìn trời không nói được gì, ôm hai tay mình ca thán, vốn không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với hắn, nhưng nhớ đến nhiều ngày nay chính hắn ta mang vẻ mặt đau thương mà không ai an ủi, trong lòng không khỏi thê lương, d*c vọng muốn tâm sự cũng dâng lên, tuy người trước mặt không phải là đối tượng tâm sự tốt nhất, nhưng nói vài câu cũng chẳng sao, có trời mới biết việc hắn mang vẻ suy sụp thế này mà không có ai thưởng thức là chuyện bi thương đến mức nào!
Triển Dịch Chi hít sâu một hơi, nói: “Thất tình, nên ta mới suy sụp ủ rũ đến mức này!”
Tiểu Hoàng đế nghe vậy liền mở to hai mắt: “Hả? Huynh có tình lúc nào mà thất? Sao không ai nói cho trẫm biết?!” Hắn đã phái rất nhiều người ‘bảo vệ’ tiểu Triển Triển mà!
“Huynh bị người ta từ chối sao?” Thấy Triển Dịch Chi không đáp, tiểu Hoàng đế hỏi.
“Không phải từ chối, mà là ta tới chậm một bước.” Triển Dịch Chi bi thương, “Ta thích một người phụ nữ đã có chồng!”
Ái chà, tiểu Hoàng đế trừng như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài: “Tiểu Triển Triển, khẩu vị của huynh độc đáo thật đấy… Nhưng nếu huynh thực sự thích nàng, trẫm giành về cho huynh là được!”
Triển Dịch Chi quay đầu liếc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Đó là vợ của cháu trai ta…”
“… À, vậy thì thôi đi!” Người của tiểu Tống chính hắn cũng chẳng dám cướp.
Có điều… “Tiểu Triển Triển, huynh lại đi thích cháu dâu… A a —”
Thấy hắn nói ầm lên, Triển Dịch Chi vội bịt miệng hắn lại — ngài to tiếng thế làm gì chứ?!
Một lát sau, tiểu Hoàng đế lại nói: “Tiểu Triển Triển, huynh đừng đau lòng, chân trời ở đâu mà không có cỏ thơm, trẫm thấy độc thân cũng rất tốt.
Trẫm cũng bị bọn họ bắt lập hậu…”
Nghĩ tới việc này, sự bi thương của tiểu Hoàng đế lại dâng lên, sau đó nhìn về phía Triển Dịch Chi, nói rất chân thành: “Hay là ta tặng Hoàng hậu cho huynh nhé!”
Hay là ta tặng Hoàng hậu cho huynh nhé…
Khóe miệng Triển Dịch Chi giật giật, lại xuất hiện suy nghĩ muốn bóp c.h.ế.t hắn ở trong đầu.
Hắn ta chợt nhớ tới năm nào đóa hoa lạ này phát ngôn ra một câu chấn động triều đình, suýt nữa lấy cả mạng hắn ta —
Ta không muốn làm Hoàng đế! Tiểu Triển Triển, huynh lên làm đi!
Rốt cuộc kiếp trước ta gây tội gây nghiệt gì mà kiếp này lại dính phải một người như vậy chứ!
Mỗi khi nhớ đến lần đầu gặp đóa hoa lạ này, trong lòng Triển Dịch Chi lại co quắp một trận như vậy.
Lần đầu gặp mặt, hắn cảm thấy đứa bé phấn điêu ngọc mài này thật đáng yêu, nhất thời ngứa tay nhéo nhéo mặt hắn ta, từ đó về sau, đứa bé này liền bám chặt lấy hắn như cao da chó, ném cũng không ném đi được!
Bám lấy hắn cùng ăn uống, bám lấy hắn cùng chơi đùa, thậm chí còn bám lấy hắn để ngủ cùng! Hơn nữa, nếu ngày nào đó hắn đến muộn thì sẽ bị giày vò không ngừng! Giày vò người ta đến mức muốn c.h.ế.t đi được!
Từ đó về sau, Triển Dịch Chi giống như một con chim ưng đang thỏa sức bay lượn trên bầu trời đột nhiên bị bắt nhốt vào lồ ng sắt, nuôi như một con chim vàng anh vậy, thật sự khiến hắn sống không bằng chết!
Khó khăn lắm mới “trốn” ra khỏi cung, thoát khỏi móng vuốt ma của hắn ta, không ngờ năm sau lại gặp nhau ở buổi săn thú mùa xuân, vì vậy hắn lại bị kéo đi theo hắn ta.
Có điều, người khác đều chạy đi săn hổ săn báo thể hiện sự dũng mãnh, hắn ta lại chỉ cưỡi con ngựa nhỏ rong ruổi khắp núi rừng, đuổi theo mấy con thỏ.
Đi theo hắn ta, Triển Dịch Chi có cảm giác mặt mũi cũng mất sạch.
Khi hắn xuống ngựa để tiện đuổi theo, lại phát hiện Đại hoàng tử đang giương cung, mũi tên hướng thẳng về phía hắn ta đang quay lưng với bọn họ.
Triển Dịch Chi thấy tình thế nguy cấp, liền giương cung b.ắ.n tên, chặn mũi tên lấy mạng kia lại.
Đại Hoàng tử thấy âm mưu bại lộ, muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, nhưng đúng thời điểm Triển Dịch Chi không chịu nổi, Đại hoàng tử đột ngột ngã xuống đất, mà ở bên cạnh y, hắn ta lúc ấy mới chỉ có 9 tuổi đang kéo cung, còn mũi tên nho nhỏ thì đã đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Đại hoàng tử…
Vì thế, Triển Dịch Chi lại bị túm chặt lấy không buông, đưa thẳng về cung, một ngày mười hai canh giờ không được rời đi, làm bạn với hắn ta suốt một năm! Cuối cùng, hắn ta lại toét miệng cười tươi rói khiến Triển Dịch Chi muốn khóc cũng không khóc được!
Chuyện này trôi qua một năm, tiên đế băng hà, tân đế kế vị.
Ngay khi đại điển đăng cơ sắp bắt đầu, Hoàng thượng lại biến mất.
Khi Triển Dịch Chi tìm được hắn ta ở dưới gầm giường, kéo hắn ta ra thì lại bị hắn ta túm chặt xiêm y không chịu buông, bên tai văng vẳng tiếng khóc của hắn ta: “Ta không muốn làm Hoàng đế! Tiểu Triển Triển, huynh lên làm đi!!!”
Rồi sau đó, hắn ta kêu khóc tới tận đại điện, khiến cả triều đều nhìn hắn bằng ánh mắt muốn ăn thịt — đặc biệt là Hoàng thái hậu!
Cả đời tiên đế chỉ có hai người con trai, con trai lớn dòng thứ lại hiền lương, mà đứa con nhỏ dòng chính lại bướng bỉnh, vì thế tiên đế luôn rất khó xử với việc lập người kế vị, Hoàng thái hậu thì vô cùng lo lắng.
Hiện giờ cuối cùng con trai mình cũng đăng cơ, lại cứ gào thét muốn giao ngôi vị Hoàng đế cho người khác, lo c.h.ế.t người ta! Chờ đến khi đại điển đăng cơ thành công, Hoàng thái hậu mới thở phào một hơi.
Có điều, nhìn thấy tiểu Hoàng đế không muốn xa rời Triển Dịch Chi, bà lại không khỏi lo lắng.
Triển Dịch Chi bị giày vò hết năm này qua năm khác thật sự không chịu nổi nữa, cuối cùng, một lần tiểu Hoàng đế thả hắn ra một chút, hắn lập tức chạy tới trước mặt thái hậu nói muốn xuất cung.
Thái hậu nghĩ một chút rồi đồng ý.
Tiểu Hoàng đế biết tin liền ôm lấy chân Triển Dịch Chi không cho hắn đi.
Tiểu Hoàng đế gào khóc: “Huynh mà đi, cả hoàng cung to như vậy làm gì có ai chơi cùng trẫm nữa?!”
Triển Dịch Chi trào nước mắt: “Nếu ngài thực sự muốn tốt cho ta thì để ta đi đi!”
Cuối cùng, đàm phán lôi kéo một phen, Triển Dịch Chi được xuất cung như ý nguyện, điều kiện tiên quyết là phải ở lại kinh thành, đảm bảo rằng bất cứ lúc nào tiểu Hoàng đế muốn gặp hắn thì đều có thể gặp được.
Vì vậy, hai năm sau, giữa hai người luôn luôn xảy ra tiết mục một người không ngừng hạ chỉ truyền tiến cung, một người không ngừng tìm cớ để từ chối không tiến cung.
Thật đúng là đấu trí so gan!!!
Triển Dịch Chi còn đang nghĩ đến chuyện khi xưa vui buồn lẫn lộn của hắn và tiểu Hoàng đế, mà tiểu Hoàng đế thì đang nghĩ xem nên an ủi hắn thế nào.
Trong hoài niệm, trong suy tư, đột nhiên hắn ta nói: “Tiểu Triển Triển, huynh muốn lấy vợ, trẫm muốn lập Hậu, huynh lại không cưới được vợ về, chi bằng, huynh tiến cung làm Hoàng hậu của trẫm đi!”
Triển Dịch Chi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tiểu Hoàng đế mà nước mắt lưng tròng — trời cao ơi, rốt cuộc ta đã gây bao nhiêu tội lỗi?!
Hu hu hu! Đừng ép ta hành thích vua mà!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...