Tô Đường nói xong cũng biết mình lỡ lời, mặt với cổ đều đỏ bừng lên, xấu hổ cười gượng với Tống Thế An.
Máu đào? Thương bạc? Tống Thế An chăm chú nhìn người phụ nữ sắc mặt đáng ngờ trước mắt mình, hơi mơ hồ một chút, nhưng lại nhanh chóng hiểu ra, sắc mặt hắn cũng cực kỳ phức tạp: “Nàng… nàng học mấy từ này ở đâu ra thế?!”
Những lời này ẩn ý sâu xa, nhưng lại thật sự rất th ô tục, hoàn toàn không nên phát ra từ miệng một người phụ nữ!
“Câu đó… câu đó…” Nàng có thể nói ra là lúc trước vô tình lật ra một cuốn tiểu thuyết tình cảm ướt át của dân gian nên đọc được sao? Chà… e là không thể… “Thật ra, ta… ta… thì là mấy tay du đãng đàn đúm đó, bọn họ nói toàn mấy lời tục tĩu này, rồi… ta bất cẩn nghe thấy…”
Dù sao các ngươi cũng làm đủ các chuyện xấu rồi, thôi thì gánh luôn tiếng xấu này đi!
Tống Thế An nhìn nàng với ánh mắt thâm sâu, không nói gì nữa, tiếp tục xoa bụng cho nàng, trong lòng thầm nghĩ: lần trước phái người đi trừng trị mấy người kia có phải là đánh hơi nhẹ không?
Tô Đường chợt nhớ ra gì đó, hơi huých huých vào người hắn, nhỏ giọng nói: “Ta muốn bàn với chàng chuyện này!”
“Ừ!” Tống Thế An đáp.
“Chuyện đó… hôm nay ta xử lý Tây Uyển như vậy chàng có vừa lòng không?”
Đương nhiên là không hài lòng, hắn chỉ muốn làm cho mấy cô ả kia cút càng xa càng tốt, nhưng hắn cũng biết không thể làm như thế được, nên chỉ đáp: “Ừ.”
Ánh mắt Tô Đường sáng bừng lên: “Vậy chàng xem, thừa ra nhiều hạ nhân như vậy nên xử lý thế nào?”
Tống Thế An không đáp.
Hắn đã sớm biết chuyện trong nhà có nhiều hạ nhân mà không sắp xếp được công việc, có điều hắn thực sự không biết nên giải quyết thế nào.
Đuổi thì không được, giữ lại cũng chỉ để làm cảnh.
Hơn nữa, mấy cái ‘cảnh’ này càng ngày càng đáng nghi.
Ai bảo hắn quá trọng sĩ diện nên không chịu từ chối chứ! Ngày hôm qua Dương thị lang lại có ý muốn tặng hai nha hoàn ‘lanh lợi’ đến đây nữa…
Nhưng mà… Tống Thế An nhìn Tô Đường, hỏi: “Nàng có cách gì sao?”
Tô Đường gật đầu cườií hiểm.
Tống Thế An liếc nhìn nàng, tay cũng dừng lại, muốn nghe xem nàng có cách tuyệt diệu nào.
“Này, chàng đừng có ngừng tay!” Tô Đường bất mãn.
Tống Thế An đen mặt, nàng còn dám sai hắn!
Tô Đường nói tiếp: “Đời ông tổ nhà ta làm trung y, chuyên trị bệnh vảy nển, vấn đề người nhiều tiền ít của nhà chàng đúng là bệnh nan y khó chữa! Có điều, dùng một thang thuốc tốt của ta, đảm bảo thuốc tới đâu bệnh hết tới đó!”
Tống Thế An thấy nàng cố ra vẻ huyền bí, cũng chăm chú lắng nghe.
Tô Đường không tiếp tục thả mồi nữa: “Không phải lần trước đã nói với chàng mà tiểu Mạc muốn mở một tiệm điểm tâm sao? Nhất thời không tìm được người, nên ta nghĩ, dù sao quý phủ của chúng ta này nhiều người như vậy, nha hoàn sai vặt cũng rất sạch sẽ sáng sủa, nên ta muốn chọn mấy người cần cù khéo léo để đưa bọn họ ra giúp đỡ ở tiệm điểm tâm, sao hả?”
Lúc về Hỉ Thước có nói là tiểu Mạc tìm được nơi chế biến điểm tâm không xa cửa tiệm, nhưng còn chưa tìm được đầu bếp, tiểu nhị.
Buổi chiều khi Tô Đường xử lý Tâu Uyển nhìn thấy đám người dư thừa kia, liền nảy ra ý tưởng này.
Ở đây thì nhiều người không có việc, ở đó lại chẳng có người nào, làm thế này là trung hòa hết, không phải sẽ vẹn toàn cả đôi đường sao? Hơn nữa, coi như nàng cũng đã biết rõ mấy người này, đều là người từ phủ tướng quân, dù cho là nhà nào đưa tới đi nữa thì cũng tốt hơn tùy tiện tuyển ở ngoài vào rất nhiều.
Hiện giờ bọn họ không biết làm điểm tâm, nhưng chỉ cần học tập không quá ba ngày, cũng có thể cầm thương ra trận rồi! Mà trong thời gian này, tiểu Mạc vẫn có thể tiếp tục tìm người tài.
Chờ một tháng nữa nàng vỗ m.ô.n.g chạy khỏi phủ tướng quân, trong tiệm đã đủ người, lại trả mấy người này về phủ, chu toàn vô cùng!
Tô Đường hào hứng tính toán, thấy Tống Thế An trầm ngâm không nói gì, nàng lại nói tiếp: “Tiểu Mạc nói hắn sẽ trả công cho những người này.
Chàng xem, nếu vậy thì chuyện thừa người của chúng ta đã được giải quyết rồi, tiền còn tiết kiệm được nữa, rất có lãi!”
Vừa rồi là lấy lý để lay động, giờ là lấy lợi ra dụ dỗ.
Nhưng Tống Thế An nghe nàng nói “chúng ta chúng ta” lại thấy không bình thường — vừa hai ngày trước cô nàng này còn tỏ rõ thái độ ta và chàng hai người không thể chung đường, bảo nàng quản lý phủ nàng cũng không cam tâm tình nguyện, sao đột nhiên lại tích cực với chuyện này thế được?
Thấy hắn nhíu mày nghi hoặc, Tô Đường vội nói: “Chàng cũng biết mà, phủ tướng quân này thoạt nhìn thì có vẻ khí thế như vậy, nhưng thực ra sắp không có gì ăn nữa rồi.
Ta nhìn mà vô cùng lo lắng, chuyện này nói ra sẽ khiến người ta hết hồn đấy! Vì thế, ta nghĩ là, chúng ta cứ quyết định dứt khoát như thế đi, vừa giúp được tiểu Mạc, lại vừa giải quyết chuyện khó khăn trong phủ, rất tốt mà!”
Tô Đường hứng khởi nói rồi nhìn Tống Thế An, nét mặt đó, chân thành biết bao, tha thiết biết bao…
Tống Thế An nheo mắt suy nghĩ một lúc lâu, tuy vẫn cảm thấy hình như có gì đó không ổn, nhưng nhìn nét mặt hứng khởi của Tô Đường, hắn lại không đành lòng từ chối, liền gật đầu coi như đồng ý.
Tô Đường thấy thế liền lộ ra nụ cười gian xảo vì mưu kế thành công, sau đó vội nghiêm túc lại — việc này vẫn chưa xong! Nàng hắng giọng một cái, lại nói tiếp: “Có điều, ta còn nghĩ, tuy tiểu Mạc tình nguyện trả tiền công, nhưng ta thấy hắn chỉ vừa khai trương, cũng chưa có tiền bạc gì, mà chúng ta thì sao, dù hạ nhân kia có làm hay không làm, cũng vẫn phải trả lương cho họ, vì thế, giúp người thì giúp đến nơi, chi bằng chúng ta chỉ lấy một nửa tiền thôi, được không?”
—- thật ra nàng muốn nói là không cần xu nào cả… nhưng mà, làm người cũng không nên quá đáng quá…
Nếu đã đồng ý cho ‘mượn người’ rồi, thì Tống Thế An cũng càng không có ý kiến gì với việc nhận một nửa cả, liền nói: “Tùy nàng!”
Rốt cuộc Tô Đường cũng không kìm nén được tâm trạng vui sướng nữa, vỗ mạnh vào người hắn một cái: “Mặt lạnh, chàng thực sự cũng rất thú vị!”
Tống Thế An thấy nàng cười vui vẻ như vậy, đột nhiên có cảm giác bị gài bẫy…
Còn về cách gọi ‘mặt lạnh’ này, hình như hắn nghe cũng quen rồi… sau đó… sau đó… nghe mãi cũng thấy bình thường luôn…
Được Tống Thế An xoa cho một lúc, thật ra bụng nàng đã không còn đau nữa, nhưng Tô Đường thấy Tống Thế An hầu hạ mình thì rất thích chí nên thỉnh thoảng lại khe khẽ hừ một tiếng, dần dần thấy buồn ngủ…
Tống Thế An vẫn còn đang suy nghĩ chuyện ban ngày, nhớ đến mấy lời nàng nói với Tuyên Tử, liền hỏi: “Vừa rồi nàng dỗi với Tuyên Tử là thật hay giả?”
Đang buồn ngủ lại bị làm phiền, Tô Đường nhắm mắt bất mãn đáp: “Đương nhiên là giả rồi.”
“?” Tống Thế An kinh ngạc.
Tô Đường khẽ nhúc nhích, tìm vị trí thoải mái, lơ mơ đáp: “Chàng là tướng quân mang binh đi đánh giặc mà không biết đánh đòn phủ đầu à? Không biết chàng làm tướng quân kiểu gì nữa! Được rồi được rồi, đừng xoa nữa, bà đây buồn ngủ rồi!”
Nói xong nàng liền ngủ luôn.
Tống Thế An nghe thấy câu nói đầy khinh thường của nàng, lại nhìn nét mặt bất mãn ngủ quên, chỉ cảm thấy bàn tay đang xoa bụng nàng cứng ngắc lại — nàng ăn cháo đá bát nhanh quá đấy!!!
Hắn tức giận rút tay về, quay người ngủ!
Nghĩ một chút, lại quay sang đắp chăn cẩn thận cho nàng…
Ban ngày nàng nói chuyện ở hồ Lung Trạch có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó hỏi Thược Dược mới biết lúc ấy nguy hiểm đến mức nào.
Tống Thế An nhìn khuôn mặt Tô Đường, hơi mê mẩn, rốt cuộc nàng là người phụ nữ kỳ quái thế nào?!
Đến nửa đêm, Tuyên Tử tỉnh ngủ, cảm thấy bên cạnh mình nóng hầm hập nên hơi kỳ quái.
Mở mắt ra, cậu nhìn thấy mẫu thân đang nghiêng người ôm mình ngủ, còn phụ thân cũng nghiêng người ôm mẫu thân ngủ.
Nhìn hình ảnh này, Tuyên Tử nở nụ cười ngọt ngào, sau đó đưa bàn tay nhỏ bé ra ôm lấy cánh tay Tô Đường, rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần Tô Đường sảng khoái, hai mắt sáng ngời — hôm nay, là ngày lành!!!
Ăn xong điểm tâm, nàng liền sai Thược Dược gọi Tống thúc đến.
Tống thúc vẫn như cũ, tóc gọn gàng không rối loạn, xiêm y nghiêm chỉnh phẳng phiu, mặt nở nụ cười hiền lành ngàn năm không đổi, có điều, sáng nay ánh mắt ông nhìn Tô Đường còn kính cẩn hơn lúc trước — biết làm sao được, trải qua chuyện ngày hôm qua, ông sao còn dám khinh thường thiếu phu nhân, hơn nữa, sáng nay lúc thiếu gia xuất môn, còn nói ‘Sau này mọi chuyện đều nghe theo thiếu phu nhân’.
Mọi người xem, thiếu gia là chủ nhà này đã nói vậy, thì đủ biết thiếu phu nhân có trọng lượng thế nào, nếu còn không nhìn ra nữa, thì ông sống đến từng này tuổi cũng uổng phí.
Thật ra, chính Tô Đường cũng phát hiện, từ sau chuyện ngày hôm qua, mọi người trong phủ từ trên xuống dưới đều thay đổi thái độ với nàng, nếu như trước kia còn có một số nha hoàn ma ma to gan dám nhìn lén nàng, thì hiện giờ hạ nhân ở ngoài xa mười bước nhìn thấy nàng đều vội cúi đầu thỉnh an không dám làm càn.
Đối với mấy chuyện này, Tô Đường cảm thấy là là — đây là cái gọi là uy thế đấy sao? Hình như không giống với cái nàng mong muốn lắm!
Có điều, Thược Dược lại khác bọn họ, ban đầu rất sợ mình, nhưng qua chuyện hôm qua, lại trở nên tự nhiên hơn nhiều.
Tô Đường liếc mắt nhìn Thược Dược đứng im lặng bên cạnh, nhớ đến chuyện cô ấy cởi áo ôm Tuyên Tử hôm qua, nàng thầm cân nhắc xem nên thưởng thế nào.
Công tội đều phải xử, thưởng phạt công minh mới có thể thống trị tốt được!
Nhưng mà, tạm thời gạt qua một bên đã, làm chính sự quan trọng hơn.
Nàng nhấp một ngụm trà, nói: “Tống thúc có mang danh sách đến không?”
“Mang đến rồi ạ.” Tống thúc nói rồi trình giấy tờ lên.
Hôm qua Tô Đường sai Thược Dược tới nói ông chuẩn bị tốt danh sách hạ nhân trong phủ, ghi chú rõ ràng đâu là hạ nhân cũ, đâu là mua sau này, đâu là người khác tặng, người khác tặng đó là từ nhà ai… Cuối cùng còn muốn ông đánh dấu vào là “đáng tin” hay “không đáng tin”, “Rảnh rỗi” hay “không rảnh rỗi”.
Ông cũng không biết ý đồ của thiếu phu nhân là gì, nghĩ kỹ càng thì đoán chắc là nàng muốn chỉnh đốn toàn bộ phủ nên cũng không dám chậm trễ, viết suốt một đêm mới chỉnh trang được danh sách cẩn thận.
Tô Đường lật vài tờ, rất hài lòng quay sang nói với Thược Dược: “Em gọi mấy người đáng tin đang rảnh rỗi ở trên danh sách này đến đây.”
Tống thúc nghe câu này vội hỏi: “Thiếu phu nhân, lão nô nghĩ ngài có chuyện muốn làm nên đã gọi hết mọi người từ trên xuống dưới trong phủ đến đây rồi ạ.”
Tô Đường nhướng mày, nàng vốn chỉ muốn gọi mấy người này đến, không rảnh rỗi đương nhiên không thể động tới, nếu không trong phủ sẽ lộn xộn, không đáng tin cũng nhất định không sờ tới, nếu không sẽ bị truyền ra ngoài, khiến xôn xao dư luận.
Nàng thì chẳng sao, nhưng mặt lạnh sẽ không vui.
Ai ngờ được, Tống thúc lại nhanh nhẹn gọi hết mọi người đến đây thế này, muốn nàng làm ầm lên một trận sao?
Đương nhiên là Tống thúc muốn Tô Đường làm ầm lên một phen, ban đầu vì tướng quân mặc kệ, lão phu nhân lại buông tay để mặc cho ông và Cẩm Tú quản lý, nhưng dù sao bọn họ cũng là hạ nhân, có một số việc không dễ giải quyết, có vài người cũng không dễ đắc tội, cho nên cũng chỉ quản lý qua qua loa loa như vậy thôi, không mong có công, chỉ mong không quá đáng là được.
Hiện giờ có thiếu phu nhân, bắt đầu phải thể hiện uy thế của chủ nhân, sao ông có thể uổng phí cơ hội tốt này được.
Ông chỉ mong thiếu phu nhân có thể xử lý ra trò mấy hạ nhân không nghe lời này thôi!
Tô Đường hơi đau đầu, có trời mới biết, nàng chỉ muốn tìm vài tiểu nhị cho cửa tiệm thôi mà, đâu muốn chỉnh đốn gì chứ.
Có điều, giờ đã gọi hết mọi người đến đây rồi, nếu không chỉnh đốn thì lại không thỏa đáng!
Thôi được rồi, nhân tiện ra vẻ tự cao tự đại, làm bộ làm tịch chút đi!
Coi như là người trước trồng cây, người sau hái quả — tướng quân phu nhân sau này, xin hãy nhớ kỹ sự vất vả của vị tiền bối là ta nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...