Nhật Ký Hoàng Tử
Sáng hôm sau nhỏ vác đến lớp vẻ mặt hok thể dài hơn, thấy nhỏ bùn tụi bạn xúm xít lại hỏi han túa lua (nhỏ như là linh hồn của lớp vậy ^^)
-Này, tránh ra hết đi –con Linh hét lên bằng cái giọng vọng xa trên quãng 8
-bà tránh xa thì coá-tụi đó hét lại –làm như Kún là của mình bà vậy
-uh đó, mà hok , mấy người làm thế chỉ làm nhỏ bùn hơn thôi
-uk , vậy chúng tôi giao cho bà nhiệm vụ làm cho nhỏ cười, trong ngày hôm nay -tụi đó vỗ vai Linh
-ẹc tui hok mún chít đâu-Linh ruịt đầu
Tách, một giọt nước mắt rơi trên bàn, Hoàng Htiên thấy thế thì rối lúm “tại sao nhỏ lại khóc, vì chuyện hôm qua sao?thật sự thì mình mún xin lỗi nhỏ lúm nhưng hok tại sao mình hok lùm được?vì gì?tự trọng ư?
-Đi theo tao-nhỏ Linh kéo tuột tay nhỏ chạy ra sau sân trường
-Kún cho tao bít mày làm sao vậy ,có chuyện gì fải hok?-Linh nhìn thẳng vào mắt nhỏ
-hok tao hok sao mà-nhỏ quệt giọt nước mắt cười thật tươi
-Đừng cười nữa giả tạo lúm-Hoàng Thiên từ đâu đến phán một câu làm cả hai đứa nó bao gồm Linh nhỏ im bặt
-Linh này
-ah zì
-mình nói chuyện riêng với Giang dc hok
-uk-Linh gật đầu rồi quay về
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...