Nhật Ký Ghi Thù

19

Sau khi ra khỏi thư phòng, ta cùng Bỉnh Đường đến viện của Chính Hi.

Bước vào tiểu hoa viên, một đứa bé hùng hục hấp tấp chạy đến, nhanh như chớp trốn phía sau Bỉnh Đường, kêu to: "Nguyên thúc thúc cứu con với!"

Tỷ tỷ song sinh của hắn còn đang cầm kiếm gỗ đuổi theo. Cô bé thấy chúng ta thì lập tức đứng thẳng người, giấu kiếm gỗ sau lưng, quy củ nói: "Xin chào Nguyên gia chủ, xin chào Nguyên trưởng lão."

Chính Hi nói trong hai nhóc con nhà hắn, tỷ tỷ Hành Nghi trời sinh đã rất khỏe, thích quơ đao múa kiếm. Đệ Đệ Hành Nguyên lại thích thơ từ ca phú, không có hứng thú với võ công. Có vẻ như Lục bảo chủ muốn chú trọng bồi dưỡng Hành Nghi làm người thừa kế trong tương lai.

"Con tên là Hành Nghi à?" Ta nhẹ nhàng nói với cô bé: "Trên đường đi, phụ thân con thường xuyên kể chuyện về con với ta."

Đại khái vì ta bẩm sinh đã có lực hấp dẫn, Hành Nghi chẳng mấy đã không còn câu nệ. Cô bé hơi bẹp miệng, lẩm bẩm: "Chắc chắn là nói con nghịch ngợm thô lỗ, ngày nào cũng bắt nạt Hành Nguyên đúng không ạ?"

Tiếng Hành Nguyên truyền đến từ phía sau Bỉnh Đường: "Tỷ ngày nào cũng bắt nạt đệ còn gì! Tỷ..."

Hành Nghi trừng mắt, ra vẻ hung tợn đe dọa. Tiếng Hành Nguyên đột nhiên im bặt.

Ta bật cười, hỏi tiếp: "Cha mẹ con đâu?"

"À, họ đang ở trong phòng. Tiểu Dư Nhi bị ốm, cứ khóc mãi không ngừng." Hành Nghi như một bà cụ non, dùng ngón tay cái chỉ về phía khu nhà: "Cần con đưa mọi người đi gặp họ không?"

Ta ôn tồn nói: "Vậy làm phiền con."

Lúc đi về phía khu nhà, Hành Nguyên mới thò ra từ phía sau Bỉnh Đường. Cậu bé đi đến bên cạnh xe lăn của ta, tò mò hỏi: "Thúc thúc, chân của thúc sao vậy?"

Ta còn chưa kịp trả lời, Hành Nghi đã giành nói trước: "Hành Nguyên ngu ngốc, không được hỏi câu này! Sẽ làm thúc ấy buồn."

Hành Nguyên hơi rụt cổ, ta nói: "Không sao! Lúc còn nhỏ thúc bị thương ở chân. Kỳ thật không hẳn là buồn, thúc..."

Ta vốn dĩ định nói: "Thúc thấy như vậy cũng tốt, ra ngoài không cần tự mình đi bộ", nhưng nghĩ đối tượng nói chuyện là mấy đứa nhỏ chưa rành thế sự, sợ dạy hư tụi nhỏ. Vì thế ta hắng giọng, nuốt lời định nói xuống.

"Vậy thân phận của thúc thúc nhất định rất ghê gớm, có thể khiến Nguyên thúc thúc đẩy xe lăn cho thúc." Hành Nguyên lại thì thầm: "Nguyên thúc thúc hình như rất lợi hại. Con nhìn thấy rất nhiều người phải hành lễ với thúc ấy."

"Ta không có thân phận gì quan trọng, chỉ là có quan hệ tốt với hắn. Chúng ta chính là huynh đệ thân thiết lớn lên cùng nhau!"

Hành Nghi nói: "Vị này chính là Nguyên gia Cửu trưởng lão đó, Hành Nguyên. Chính là Cẩn Hồi tiên sinh mà mẫu thân rất thích á! Đệ không nghe khi nãy trong đại sảnh nói gì à?"

Cẩn Hồi là tên tự của ta.

Hành Nguyên vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn ta: "Ra thúc chính là Cẩn Hồi tiên sinh!"

Chúng ta vừa nói chuyện vừa bước vào phòng, sau đó nghe thấy tiếng trẻ con yếu ớt khóc nỉ non. Cả Chính Hi và Ngôn tỷ tỷ đều đang luống cuống dỗ dành đứa trẻ.

Chính Hi thấy chúng ta tới thì vội vàng hỏi: "Thừa Ý, phụ thân đi rồi sao?"


"Hắn bình tĩnh đi rồi."

Chính Hi có vẻ tiếc nuối thở dài: "Ta còn muốn chọc ông ấy giận tím mặt."

"Biết đâu ông ấy về đến nhà sẽ giận tím mặt thật."

Chính Hi lại càng thêm tiếc nuối: "Đáng tiếc ta không nhìn thấy."

Ngôn tỷ tỷ giận dữ liếc hắn một cái, nhỏ giọng: "Chính Hi, bọn trẻ còn đang ở đây."

Chính Hi lập tức thay đổi sắc mặt, xụ mặt nói với hai đứa bé: "Làm trưởng bối tức giận là không đúng, biết không?"

Hành Nguyên thành thật vâng một tiếng, Hành Nghi lại nói: "Cha đúng là không phải tấm gương tốt."

"Đi chơi đi, trẻ con biết cái gì."

Ta nhìn Tiểu Dư Nhi vẫn đang khóc, nói: "Đưa hài tử cho ta xem đi."

Chính Hi vội vàng đưa đứa bé cho ta.

Tiểu Dư Nhi rất đáng yêu hoạt bát, gương mặt thanh tú, chỉ là vì như khóc quá lâu nên cả khuôn mặt đỏ au, giọng cũng khàn khàn.

Tục ngữ nói bệnh lâu thành lương y. Ta bắt qua mạch đập của cô bé thì biết nguyên nhân là do cô bé không thể khống chế năng lực dẫn tới đau đầu.

Ta đè lên trán cô bé, nhẹ nhàng xoa vài lần. Dần dần, cô bé nín khóc, mở to cặp mắt ngấn nước nhìn ta, người chỉ hơi run nhè nhẹ.

Chính Hi tò mò tiến lại: "Huynh làm như thế nào vậy? Dạy ta được không?"

"Đệ không làm được." Vì cần có huyết mạch Thần Toán: "Có điều có thể để y sư của ta xem bệnh cho cô bé, xem nên cho cô bé uống thuốc gì sẽ thấy dễ chịu hơn."

"Bệnh này không thể trị dứt điểm được sao?"

"Chờ cô bé lớn hơn vài tuổi đã." Ta nói: "Đệ đừng lo lắng quá. Tình huống của cô bé tốt hơn ta năm đó nhiều."

Chính Hi hơi nhíu mày, đau lòng nhìn ta.

"Ta không sao hết!" Ta đưa đứa bé lại cho Chính Hi.

Nào biết, Chính Hi chỉ vừa nhận lấy, đứa bé đã khóc rống lên. Ta đành phải bế cô bé lần nữa, tiếng khóc lập tức nín bặt.

Chính Hi ngạc nhiên: "Tiểu Dư Nhi bình thường rất không thích người khác! Xem ra con bé rất thích huynh đó Thừa Ý."

Ta cũng rất thích cô bé. Bé con tròn vo, mềm mại như bông, còn sực mùi sữa vô cùng đáng yêu. Chỉ là ta không có sức bế bé quá lâu.

Ấy vậy, nghĩ đến việc bé con cũng thích mình, ta chỉ có thể dùng hết sức lực kiên trì bế bé.


Ngôn tỷ tỷ nói với ta: "Cẩn Hồi Tiên Sinh, mọi người đi đường có thuận lợi không?"

"Ngôn tỷ tỷ, ta và Chính Hi là huynh đệ tốt. Tỷ không cần khách khí, cứ gọi ta Thừa Ý là được. Chúng ta đi đường rất suôn sẻ."

Mặt nàng ấy đỏ bừng, như hơi xấu hổ: "Vậy được, Thừa Ý. Khụ, chuyện này... Ta giúp một bằng hữu hỏi một câu. Câu cuối cùng trong quyển Thượng Quan Phú của huynh có ý nghĩa gì?"

Ta trầm tư rất lâu, sau đó nói: "Nếu ta nói đã quên mất câu cuối cùng viết gì, tỷ có mắng ta không?"

Nàng lập tức trả lời: "Câu cuối cùng là 'Quan tiên tổ chi chí, kỳ nguyện thậm...'"

Chính Hi ngồi bên cạnh ẩn ý cắt lời nàng: "Giúp một bằng hữu hỏi á hả?"

Ngôn tỷ tỷ trừng mắt liếc hắn, làm khẩu hình "Im miệng".

Chính Hi làm mặt quỷ với nàng, quyết đoán phá đám: "Ta nói cho huynh biết, cái quyển Thượng Quan Phú gì của huynh, nàng ấy có thể đọc vanh vách cả tập!"

"Lục Chính Hi!"

Quả thật, Ngôn tỷ tỷ đã nghiên cứu nằm lòng từng câu từng chữ trong văn tập của ta.

Sau khi nói chuyện một hồi, ta phát hiện nàng ấy lĩnh hội suy nghĩ của ta rất tốt. Ta vô cùng cảm động, không ngờ thi văn ta viết tùy tiện cũng có thể được ai đó đọc nghiêm túc như vậy, còn hiểu được gần hết điều ta muốn biểu đạt —— vì thế ta quả quyết đề cử tập truyện chữ của ta cho Ngôn tỷ tỷ.

Bất tri bất giác, Tiểu Dư Nhi ngủ say trong lòng ta.

Sau khi trả lại cô bé cho Chính Hi, ta cảm giác tay mình đã không còn tri giác. Nghĩ không nên làm phiền cô bé ngủ, ta và Ngôn tỷ tỷ hẹn hôm khác tiếp tục bàn luận. Nàng nói sẽ đọc tập truyện chữ của ta thật nghiêm túc.

Rời khỏi viện của Chính Hi, bước vào một con đường rợp bóng cây, Bỉnh Đường dừng lại. Hắn ngồi xuống ghế đá bên đường, xoa bóp đôi tay tê mỏi của ta.

—— Khi nãy ta che giấu rất kỹ. Cả Chính Hi và Ngôn tỷ tỷ đều không nhận ra chuyện này.

Hắn là người rất tỉ mỉ. Ta từng trải qua chuyện này trước đó nên không thấy bất ngờ. Ta quan sát vẻ trầm tĩnh của hắn, nói: "Khi nãy ngươi vẫn luôn im lặng, có phải đang luống cuống không?"

Bỉnh Đường ngẩng đầu nhìn ta, cười: "Sao ta phải luống cuống?"

"Vì Lục bảo chủ muốn gây khó dễ cho ngươi đó."

"Ta không hề hoảng sợ. Ta còn cảm thấy rất vui là đằng khác."

Ta khiếp sợ: "Sao ngươi lại thấy vui?"

Bỉnh Đường thản nhiên nói: "Ý Lục bảo chủ chẳng phải sắp coi ta là con rể chính thức, vì thế muốn thử thách ta, xem ta có đáng giá để Thừa Ý phó thác cả đời sao? Ít nhất ta không phải một kẻ không liên quan nào đó."


Ta tức giận, nhéo ngón tay hắn: "Con rể cái gì? Ta có phải cô nương đâu!"

"Ý ta là, Thừa Ý dung mạo như tiên, tựa như tiên tử giữa nhân gian, không giống những nam tử phàm trần thô tục khác."

Ta quả thật là một ngươi dễ bị lừa gạt. Dù biết hắn đang chống chế nhưng vẫn khó tránh bị khen đến lâng lâng. Ta khiêm tốn ưỡn ngực: "Hừ! Vậy không phải ngươi mắng cả chính bản thân mình sao?"

Bỉnh Đường dẫn dụ từng bước: "Ta đây không phải là người hầu dưới vạt áo của tiên tử sao? Tất nhiên ta không bao gồm trong đó."

Hắn tự biết lấy mình khiến ta rất hài lòng. Ta vỗ đầu hắn, cao ngạo nói: "Xem ngươi thành kính như vậy, ta miễn cưỡng cho phép ngươi làm huynh đệ tốt của ta."

Bỉnh Đường hơi nở nụ cười: "Ta biết câu tiếp theo muốn nói sẽ làm Thừa Ý tức giận, vì thế ta sẽ không nói."

Ta cũng biết hắn muốn nói gì, hẳn là mấy câu "Không muốn làm huynh đệ tốt, muốn làm phu quân tốt" linh tinh.

Ta không khỏi nghĩ đến lời của Lục bảo chủ. Hắn nói trong thư, mẫu thân nhắc đến chuyện ta và Bỉnh Đường. Ngụ ý của Lục bảo chủ như là trong tương lai, ta và Bỉnh Đường sẽ ở bên nhau.

Tức khắc, ta bỗng thấy xấu hổ, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên. Ta quay đầu, tính tự mình đẩy xe lăn đi: "Ta không muốn để ý ngươi nữa! Đồ trứng thúi Nguyên Bỉnh Đường!"

Ta liếc thấy hắn có vẻ hơi giật mình vì phản ứng quá khích của ta. Ta càng muốn đi nhanh hơn. Cực chẳng đã tay không có chút sức lực nào, xe chưa đi được mấy bước đã bị Bỉnh Đường đè lại. Hắn đi lên trước mặt ta.

"Thật xin lỗi, Thừa Ý. Ta chỉ nói đùa thôi." Hắn cúi người xin lỗi.

Ta quyết định lần này phải gây sự vô cớ một lần thật triệt để —— nếu đã biết trong tương lai ta và hắn sẽ ở bên nhau, hắn xứng đáng trải qua chuyện này.

"Ngươi buông ra." Ta lạnh mặt nói.

Biểu cảm của hắn cứng đờ, từ từ buông lỏng xe lăn.

Ta tự mình đẩy xe lăn đi về phía chính viện. Ta có thể cảm giác Bỉnh Đường vẫn luôn đi theo sau.

Sau đó, đi chưa được hai mươi thước ta đã dừng lại. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng, nước mắt như thể chảy vào tim.

Ta thu lại câu "Không thể đi bộ cũng tốt" khi trước. Hiện tại hai tay ta đau nhức đến mức chảy cả nước mắt. Xem ra, ta không thể tự mình quay về viện. Không lẽ phải nhờ Bỉnh Đường giúp?

Chẳng lẽ người què không có quyền được tùy hứng sao?

Ta còn đang u buồn đến tận cùng, hận không thể ngửa mặt lên trời ngâm một câu thơ biểu đạt sự phẫn uất trong lòng. Lúc này Bỉnh Đường lại đi đến, lần này hắn cứ thế bế ta lên đi về phía viện.

Vì thể diện, ta lạnh mặt nói: "Nguyên Bỉnh Đường, ngươi buông ta ra."

"Cả đời này cũng không buông. Nguyên Thừa Ý, huynh là người của ta."

Nhất thời, ta thấy choáng váng. Lý do vì nhớ tới trong giấc mơ gần đây, Bỉnh Đường mặt mũi hung tợn nói: "Nguyên Thừa Ý, huynh là cá của ta".

Không ổn! Không ổn!

Không lẽ giấc mơ kia dự báo trước tương lai? Kế tiếp, chẳng lẽ Bỉnh Đường sẽ mài đao soàn soạt muốn ăn ta?

Ta bắt đầu sợ hãi, nói lắp bắp: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Hắn cuối cùng cũng cúi đầu nhìn ta, đại khái vì thấy ta chảy nước mắt sinh lý do tay đau nên nhỏ giọng hỏi: "Thừa Ý, huynh khóc sao?"


Đáng giận! Có khi nào hắn nghĩ ta bị dọa sợ nên bật khóc không?

Ta bày ra vẻ hung ác, đưa tay níu cổ áo hắn, hùng hổ nói: "Nguyên Bỉnh Đường! Ta tuyệt đối sẽ không khuất phục ngươi!"

Hắn ngạc nhiên, hoang mang hỏi: "Khuất phục gì cơ?"

Nhìn phản ứng của hắn, ta thở dài nhẹ nhõm. Xem ra chuyện không phải như ta tưởng tượng?

Không ngoài dự đoán, hắn ôm ta quay về phòng, đặt ta lên giường rồi lấy thuốc mỡ trong hòm nhẹ nhàng bôi lên tay ta.

Ta hơi xấu hổ. Quả nhiên là ta hiểu lầm hắn.

Lúc sau, hắn muốn nói chuyện với ta. Ta cảm thấy vẫn cần giữ chút mặt mũi, thế nên không thèm để ý đến hắn, quay đầu qua một bên.

Thuốc mỡ dần bao trùm cánh tay ta, cảm giác mát lạnh thay thế sự đau đớn. Cơ thể ta cũng dần thả lỏng.

Hắn bôi thuốc xong thì cất thuốc đi, xoa đầu ta thở dài: "Ta không làm huynh ngại nữa, huynh nghỉ ngơi đi nhé."

Giọng nói mất mát của hắn ít nhiều làm ta mềm lòng. Ta chợt quay đầu định nói gì đó nhưng lại không nói ra lời, chỉ nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cửa.

Ta hơi bối rối đặt tay lên trán, nhất thời không biết nên làm gì.

Hồi lâu sau, cửa không một tiếng động mở ra. Tinh Đồng bước vào.

Hắn vừa đến sát mép giường đã chủ động khai báo: "Thuộc hạ xin nói thật, gia chủ gọi thuộc hạ đến nói chuyện với chủ thượng. Hắn nói ngài bị hắn chọc giận đến bật khóc, còn nói mấy câu kỳ quái gì đó, không để ý đến hắn. Hắn suy đoán liệu có phải do Lục Bảo chủ nói gì đó với ngài hay không."

Ta không chú tâm nghe hắn nói những gì, vô cùng lo lắng nắm lấy cánh tay hắn, cố nói nhỏ: "To chuyện rồi Tinh Đồng!"

Tinh Đồng lập tức tỉnh táo: "Chuyện gì?"

"Lục bảo chủ nói mẫu thân ta để lại di thư cho ông ấy. Trong thư viết tương lai mà mẫu thân gieo quẻ tính được cho ta. Ý của Lục bảo chủ hình như là ta và Bỉnh Đường sẽ ở bên nhau!"

Đối mặt với sự lo lắng sốt ruột của ta, tên trời đánh Tinh Đồng chỉ thở dài nhẹ nhõm, nói: "Chỉ có vậy?"

Ta hết sức kinh hãi: "Sao lại 'chỉ có vậy'? Đây chính là đại sự cả đời ta đó!"

Tinh Đồng nói khá là thành khẩn: "Chủ thượng, thuộc hạ xin nói thật. Sau khi biết chuyện gia chủ thích ngài, thuộc hạ đã cam chịu việc ngài sẽ bị hắn lừa vào tay. Dù sao so sánh với hắn, ngài đơn thuần như một chú dê con vậy."

Ta tức giận đấm lên giường: "Ngươi có ý gì? Với lại, ta muốn giải thích. Ta không phải bị hắn chọc giận nên khóc, mà là vì tay đau quá. Ai ——"

Ta lại một lần nữa đau đến nước mắt lưng tròng. Ta thề sẽ không bao giờ sử dụng hai cánh tay đáng thương này nữa.

Hắn lại thở dài, vỗ nhẹ bả vai ta: "Vốn dĩ thuộc hạ cũng không thể tiếp nhận. Nhưng sau đó thuộc hạ nghĩ, gia chủ có năng lực lại có tài hoa, mấu chốt còn chăm sóc chủ thượng vô cùng chu đáo và kiên nhẫn. Nhiều năm như vậy, hắn không hề có quan hệ ái muội với bất kỳ kẻ nào, dường như vẫn luôn chung tình yêu chủ thượng ngài. Ngoại trừ vấn đề giới tính, hình như không còn điểm nào để bắt bẻ."

"Kỳ thật không liên quan đến việc cùng giới tính hay không. Ta chỉ không thể tiếp nhận việc huynh đệ thân thiết nhiều năm bỗng biến thành bạn lữ thôi."

Tinh Đồng nhún vai: "Thuộc hạ không muốn làm bà mối, cũng không muốn giúp khai thông tình cảm. Thuộc hạ chỉ làm hầu cận kiêm huynh đệ tốt, muốn nhắc chủ thượng một câu. Gia chủ vẫn luôn đứng ngoài cửa —— nói cách khác, hắn nghe được rõ ràng chúng ta nói những gì."

... Ta thề, chờ cánh tay ta khỏe lại, ta nhất định phải bóp chết tên trời đánh trước mặt này.

Hết Chương 16.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận