Edit: Bé Muỗi
Beta: Hitsuji, Đào Mai
Nghi Ninh tay đỡ trán, nhỏ giọng nói:
- "Ngươi nói với Tuyết Chi một tiếng, ta chép xong sẽ đi qua. Cũng chẳng bao lâu"
La Nghi Tú đi rồi, nàng nằm ra trên án, cặm cụi chép phạt.
Cửa sổ đang mở, gió lạnh lùa thẳng vào người nàng, Nghi Ninh thấy vô cùng không thoải mái. Chữ trước mắt dần không rõ, ý thức mơ hồ, nàng cảm thấy rất buồn ngủ.
Nàng tự nhéo mình một cái để tỉnh táo chút, nếu chép không xong, không chừng Cố nữ tiên sinh lại phạt nàng nữa.
Bút lông đẫm mực lan dần trên giấy, tạo ra một khoảnh ướt sũng, Nghi Ninh vẫn không nhúc nhích.
Nàng ngồi cũng ngồi không nổi, miễn cưỡng đứng lên muốn đi tìm mấy người Tuyết Chi, lại cảm thấy trời đất quay cuồng rồi ngã nhào xuống.
Nhưng dường như được ai đó đỡ, nàng rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Nghi Ninh còn có chút tỉnh táo, nàng ngửi được một mùi hương cực nhạt, khuôn mặt dính sát vào vạt áo người đó, hơi thở vô cùng xa lạ.
Hai cánh tay hữu lực ôm lấy nàng, sau đó buông ra nàng. Nàng lập tức nắm chặt ống tay áo người này, lẩm bẩm:
- "Đừng đi, ta rất khó chịu..."
La Thận Viễn im lặng, đặt bảng chữ mẫu lên bàn sách.
Tiểu cô nương La Nghi Ninh bình thường kiêu căng, thì ra sẽ có bộ dáng đáng thương như vậy. Có vẻ thật gầy yếu.
Nhưng mắc mớ gì đến hắn, nàng bị bệnh mà thôi, đương nhiên sẽ có người đến tìm nàng. Hắn cứu nàng thì đó lại là tự chuốc họa vào thân. Chi phải làm vậy.
La Thận Viễn muốn đẩy ra nàng, Nghi Ninh không nhúc nhích, nàng đang rất khó chịu. Chỉ lo cầm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng chạm phải một vật mát mát gì đó, rất thoải mái, nàng liền cọ cọ.
Cố gắng giang tay ra ôm lấy vật trước mắt, để càng cảm thấy mát mẻ.
La Thận Viễn nhìn tiểu nha đầu đang dán sát vào ngọc bội của mình mà cọ xát, nín thinh.
"Muội mau đứng lên." Hắn chậm rãi nói, "Ta giúp muội đi tìm nha đầu."
Nghi Ninh nghe tiếng nói, mới mơ hồ nhớ lại hình như là của Tam ca nàng. Hắn nói hôm nay đưa bảng chữ mẫu đến cho nàng. Vậy cái nàng đang ôm là cái gì?
Hiện tại đầu óc Nghi Ninh đang lùng bùng, nếu là La Thận Viễn, chắc sẽ không bỏ mặc nàng.
"Tam ca, muội bị bệnh..." Nghi Ninh nhỏ giọng nói, "Đầu muội đau, khát nước, không thoải mái. Tam ca đừng làm ồn..."
La Thận Viễn khẽ cau mày, cảm thấy không đúng lắm, bèn giơ tay lên sờ thử trán nàng.
Không ngờ nha đầu kia lại sốt cao đến như vậy!
Hắn không nghĩ nhiều, quyết định thật nhanh, ôm ngang tiểu nha đầu lên đi ra ngoài, nhìn thấy Tuyết Chi cùng các nha đầu khác đang đi tới phía đối diện.
Nhìn thấy La Thận Viễn ôm Nghi Ninh, Tuyết Chi có chút kinh ngạc:
- "Tam thiếu gia, ngài đây là..."
La Thận Viễn lạnh lùng nói:
- "Chủ tử mình sốt cao, một đám các ngươi lại đứng đây nhiều chuyện, hầu hạ rất tốt nha!"
Cũng không nhiều lời với các nàng, bước nhanh đến chỗ ở của La lão thái thái.
Tuyết Chi sửng sốt, trước kia không phát hiện Tam thiếu gia trầm mặc ít lời lại có lúc miệng lưỡi sắc bén đến như thế. Nàng khựng một chút mới hiểu được, vội vàng đi theo. Tiểu chủ tử đã xảy ra chuyện!
Người được ôm trở về, La lão thái thái thật sự nổi giận.
Làm sao có thể không tức giận, lúc ra ngoài còn khỏe mạnh, ôm trở về lại hấp hối, thần trí không rõ chỉ biết nói khó chịu.
La lão thái thái nhìn cháu gái nhỏ mình nuông chiều, gầy yếu giống như mèo con, nước mắt đều huy động đến sắp tràn mi, cố nén không rơi.
- "Các ngươi hầu hạ bên cạnh, chính là hầu hạ như vậy sao!"
Bà ngồi ở ghế thái sư, Từ ma ma đứng bên cạnh. Nha đầu bà tử lớn lớn nhỏ nhỏ theo Nghi Ninh đi học đều quỳ trên đất, Tuyết Chi và Tùng Chi quỳ ngay hàng đầu, không dám đứng dậy.
La lão thái thái chỉ vào Tuyết Chi:
- "Ngươi là do đại tiểu thư để lại, bình thường hầu hạ bên cạnh tiểu thư, sao cũng hồ đồ như thế? Tiểu thư không thoải mái thì ôm trở về, sốt cao thành như vậy ngươi còn không biết sao?"
Tuyết Chi là đại a đầu, hầu hạ bên cạnh Nghi Ninh không ai là không nể mặt. Nay cũng phải kiềm nước mắt nói:
- "Nô tì áy náy, là do nô tì sơ sót, xin lão phu nhân trách phạt nô tì."
Tùng Chi khóc nói:
- "Nô tì không thể không biện bạch cho Tuyết Chi tỷ tỷ một câu, chuyện đã xảy ra như thế, Tuyết Chi tỷ tỷ chỉ nên nhận ba phần trách nhiệm. Thật sự là Cố nữ tiên sinh không thông tình người, tiểu thư bệnh, không cho chúng nô tỳ hầu hạ, còn phạt tiểu thư chép sách..."
Tùng Chi vừa khóc vừa đứt quãng kể lại mọi chuyện một lần.
La lão thái thái bình thường là người tĩnh tâm lễ Phật, nghe thấy thì cũng giận dữ:
- "Ả ta cũng lớn gan nhỉ!"
Nha đầu bà tử chung quanh xúm lại khuyên lão thái thái một phen.
La lão thái thái hít một hơi thật sâu.
Một đứa con gái gia đình nghèo túng, được đến giảng dạy ở La gia, lại dám đối xử với Mi nhi đang bệnh như vậy, không biết bình thường còn sẽ ác độc với nàng thế nào.
Ngày xưa Mi nhi không tôn kính với nữ lão sư này, luôn chống đối ả ta. Bà còn giúp giáo huấn Mi nhi, khuyên nàng tôn sư trọng đạo. Thì ra chính là Cố nữ tiên sinh dạy học như vậy, khó trách ngày thường Mi nhi không thích ả!
Từ ma ma biết La lão thái thái đang rất tức giận, nhỏ giọng khuyên nhủ:
- "Người này dù sao cũng do Nhị lão gia mời đến, lại dạy học ở trong phủ chúng ta, ngài không thể tự mình dạy dỗ..."
La lão thái thái lạnh lùng nói:
- "Ngày mai đi nói với ả ta. Nếu còn có lần sau, ta sẽ cho ả ta ra khỏi Bảo Định phủ."
Từ ma ma khom người lui xuống, La lão thái thái gọi người đỡ tay đi vào phòng trong. Lại ngoái đầu liếc nhìn đám nha đầu một cái:
- "Tuyết Chi, Tùng Chi đến chăm sóc tiểu thư, còn lại ra ngoài quỳ."
Tuyết Chi và Tùng Chi lau nước mắt, bưng thau nước ấm và khăn đi đến gian trong.
Vài đại a đầu hầu hạ La lão thái thái đang lau mặt lau tay cho Nghi Ninh, La Thận Viễn còn đứng ở cạnh giường, tiểu nha đầu cứ cầm lấy cổ tay áo hắn không buông.
Ngày đó lúc nàng bị chìm dưới nước, cũng cầm lấy hắn không buông như vậy.
La Thận Viễn nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt cổ tay áo của hắn, dùng sức đến xương ngón tay cũng trắng bệch. Thì ra nàng luôn ỷ lại vào hắn như thế.
Nhưng cũng chỉ vào thời điểm nguy khó như vậy, nàng mới xem hắn là bảo bối nắm chặt không buông. Ngày thường nàng không thèm quan tâm hắn chút nào.
Tiểu nha đầu ngủ không an ổn, thì thào, dường như đang gặp ác mộng. Nàng bất an run rẩy, cực kỳ sợ hãi.
La Thận Viễn yên lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vươn một bàn tay khẽ sờ sờ trán nàng, nàng liền cọ vào bàn tay to lạnh lẽo của hắn, nhích sát vào hắn.
La Thận Viễn xem nàng giống như động vật nhỏ, khóe miệng bất giác mỉm cười.
La lão thái thái nhìn cháu gái cầm lấy ống tay áo La Thận Viễn không buông, động lòng trắc ẩn. Thản nhiên nói:
- "Có lẽ Nghi Ninh thật sự có kiếp nạn với ngươi, gặp ngươi thì luôn gặp chuyện không may, nhưng lại đều được ngươi cứu."
La Thận Viễn là cháu trai mà bà không thích nhất, hắn luôn khiến cho bà nhớ tới nha đầu thông phòng độc ác kia.
Bà cũng luôn cảm thấy, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì lại sẽ đào hang. Mẹ như vậy làm sao có thể sinh ra đứa con ngoan.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của bà, có đôi khi La Thận Viễn làm việc, tâm tư thật sự âm ngoan.
Nhưng đôi khi La lão thái thái cũng cảm thấy hắn đáng thương, bình thường hắn cũng coi như là hiếu thuận với bà.
Như hiện tại vậy, mặc một bộ trang phục hơi cũ màu lam nhạt, đã giặt rất nhiều lần, hẳn là được may vào năm kia, khắc khổ cần kiệm. Còn với Nghi Ninh cũng chưa từng thể hiện ra không dễ chịu.
- "Nghi Ninh còn phải dưỡng bệnh, cháu đi đi." La lão thái thái vẫn không muốn nhìn thấy hắn, hơi nghiêng người.
La Thận Viễn cũng không nói gì thêm, cúi đầu nhìn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Nghi Ninh. Vươn tay vặn ngón tay nhỏ bé ra.
Nghi Ninh mơ mơ màng màng phát hiện, giơ tay ra muốn nắm lại, nhưng La Thận Viễn đã lui về phía sau một bước, nàng nắm không được cái gì nữa.
La Thận Viễn xoay người đi về. Đi tới cửa, tựa hồ lại nghe Nghi Ninh thì thào gì đó, hắn dừng chân một chút, rồi lại đi ra ngoài.
Từ ma ma nhìn như vậy, không đành lòng.
- "Lão thái thái, tuy rằng tính tình Tam thiếu gia quả quyết đôi chút, nhưng luôn luôn tốt với Thất tiểu thư. Vì sao ngài..."
La lão thái thái khe khẽ thở dài:
- "Thôi, đến cả ngươi cũng nói như vậy."
La lão thái thái sau một hồi vận hành đầu óc, càng cảm thấy mỏi mệt, bảo Từ ma ma đỡ ngồi xuống, thần sắc liền lộ ra nét già cỗi,
- "Ta lo cho Mi Mi nhi không được bao lâu nữa, ta rồi sẽ đi, ai có thể che chở cho nàng..."
Từ ma ma nhẹ nhàng cười nói:
- "Trước mắt không phải có một sao. Lấy tính tình Tam thiếu gia, ngài còn lo lắng hắn không bảo vệ được tiểu thư? Nếu hắn thật sự yêu thương tiểu thư, về sau chỉ có tiểu thư khi dễ người khác, không có ai khi dễ nàng."
La lão thái thái nghe thế, lại đăm chiêu một lát.
*** Truyện này đăng tại Wattpad DaoMai161 ****
Hôm nay La Thành Chương xử lý công việc mau lẹ, sớm đã trở về nhà. Gã sai vặt hỏi hắn đi muốn đi đâu, La Thành Chương nhớ lại vẻ mặt thanh tú của Kiều di nương, ngữ khí không khỏi dịu đi vài phần:
- "Đi đến chỗ Kiều di nương. Mặt khác nói với phu nhân, bảo nàng không cần đợi ta ăn cơm chiều."
Gã sai vặt vâng lời chạy đi, La Thành Chương đi đến cửa viện của Kiều di nương, nhưng lại không thấy một nha đầu nào đứng trông cửa liền tự mình vén màn đi vào.
Ai ngờ bên trong Kiều di nương đang nói chuyện riêng tư với La Nghi Liên, nhìn thấy La Thành Chương tiến vào, liền hoảng hốt.
La Thành Chương cười hỏi:
- "Hai mẹ con đang nói cái gì thế? Sao lại giải tán hết hạ nhân đi."
Kiều di nương lại tỏ vẻ vẻ khó xử:
- "Không có nói gì quan trọng ạ, nhưng do có nhiều lời không nên nói ra ngoài. Sợ lão gia nói chúng ta nhiều chuyện, bởi vậy mới lặng lẽ nói."
La Thành Chương ngồi xuống, ôm Hiên Ca nhi vào trong lòng.
- "Nàng nói như vậy, ta càng cảm thấy tò mò." La Thành Chương nhìn về phía La Nghi Liên,
- "Mẫu thân con không nói, vậy con nói phụ thân nghe một chút."
La Nghi Liên khó xử một chút, mới đứng lên nói:
- "Vẫn là chuyện Thất muội muội, buổi sáng hôm nay Thất muội muội lấy cớ sinh bệnh, mang nha đầu vào trong thư phòng hầu hạ."
"Nữ tiên sinh đã nói mang nha đầu lên lớp không hợp quy củ, bảo Thất muội muội mang đi. Nhưng Thất muội muội lại kiên trì muốn nha đầu hầu hạ nàng, bởi vậy nữ tiên sinh liền tức giận, phạt Thất muội muội chép phạt. Kết quả buổi chiều Thất muội muội liền dỗi không đi học..."
La Nghi Liên càng nói càng nhỏ, La Thành Chương càng nghe càng tức giận.
La Nghi Liên nói thêm một lời, mặt hắn liền càng âm trầm thêm một phần.
Đến cuối cùng La Thành Chương nhịn không được vỗ bàn một cái:
- "Ta thấy chính là bình thường dung túng nó quá rồi!"
Tâm tình La Thành Chương đang tốt đẹp thì hoàn toàn bị phá hủy, sắc mặt nặng nề. Đứng lên đi về hướng chỗ La lão thái thái.
Kiều di nương vội vàng kêu gấp ở phía sau:
- "Lão gia, dù sao Thất tiểu thư cũng là một đứa trẻ! Lại được lão thái thái yêu thường, vẫn đừng nên đi."
La Thành Chương nghe thấy thế thì thái dương nổi gân xanh, chỉ cảm thấy hận bản thân mình không thể dạy dỗ La Nghi Ninh thật tốt. Bước chân không hề dừng lại, nhắm thẳng đến chỗ La lão thái thái.
La lão thái thái và Lâm Hải Như đang ở bên giường Nghi Ninh.
Lâm Hải Như bình thường là người ngay thẳng, thấy Nghi Ninh gầy yếu như thế, nhịn không được mà khóc:
- "Con được gả đến khi Mi nhi mới hai tuổi, con luôn xem Mi nhi là khuê nữ do mình sinh ra. Ngày thường cho ăn ngon, dùng đồ tốt, chỉ sợ Mi nhi thiếu thốn, sao lại như vậy..."
La lão thái thái bị tiếng khóc ầm ĩ của nàng ta làm cho bồn chồn, xem ra nàng ta thật sự thương tâm, nên không lên tiếng răn dạy.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa một nha đầu vội vã tiến vào, đến bên tai lão thái thái nhỏ giọng nói:
- "Lão phu nhân, Nhị gia đang đến chỗ chúng ta, dáng vẻ dường như rất tức giận."
La lão thái thái cho nha đầu đỡ bà đứng lên, chậm rãi đi đến chính đường. Quả nhiên nhìn thấy La Thành Chương đang tức giận.
"Mẫu thân, nghiệp chướng Nghi Ninh kia đang ở chỗ nào?"
La lão thái thái nghe hắn luôn miệng luôn kêu bảo bối trong lòng mình là nghiệp chướng, chân mày đã sớm nhăn lại.
- "Con nhìn bộ dáng con đi! Tự dưng chạy đến chỗ ta nổi nóng cái quái gì, Nghi Ninh nó nếu không tốt cũng là con gái của con, nào có ai nào kêu con của mình như vậy."
La Thành Chương tức giận đến cắn răng nói:
"Con tình nguyện không có đứa con gái như vậy. Nghiệp chướng đó, ở chỗ Cố nữ tiên sinh không giữ quy củ, còn bày đặt nói dối nói sinh bệnh, chẳng qua là nữ tiên sinh răn dạy vài câu, buổi chiều còn dám không đi học? Nó ở đâu, kêu nó đi ra cho con!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...