Edit + Beta: Đào Mai
Nghi Ninh không thể lo lắng nhiều, nàng không thể ở tại chỗ này.
Trước kia thời điểm nàng vừa mới chết, nàng rất muốn biết vì sao Lục Gia Học lại giết nàng, thậm chí nghĩ tới giáp mặt chất vấn hắn.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, thấy hắn đối bài vị chính mình rất lạnh lùng, chưa bao giờ từng nhắc tới chính mình, trong lòng nàng, hận ý cùng tình yêu đều đã sớm phai nhạt.
Nàng thầm nghĩ phải cách hắn thật xa, cả đời cũng không tiếp xúc với hắn.
Ai biết nàng hôm nay lại lộ ra chút manh mối.
Lục Gia Học tựa như người điên, ai biết hắn kết quả muốn làm cái gì! Giết nàng à? Hay là đóng cửa nhốt nàng cả đời không cho nàng nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Như vậy quá khứ của hắn sẽ không có ai biết được!
Lục Gia Học giống như đã nhận ra ý đồ của nàng, vài bước tiến lên muốn bắt nàng.
Nhưng Nghi Ninh đã mở ra cửa sổ nhảy xuống, phía dưới thế nhưng có Trân Châu canh giữ! Tựa hồ sớm đã đoán được nàng sẽ nhảy cửa sổ, nâng nàng dậy bước đi.
Thẩm Luyện cùng hộ vệ đang chờ, lập tức liền vây quanh, rút ra đao.
Lục Gia Học chống tay ở cửa sổ thả người nhảy xuống, xoay người liền đến dưới lầu.
Nhưng Thẩm Luyện đã vây quanh nàng ra sân, động tác rất mau.
Mà khi Lục Gia Học đánh giặc chân trái đã từng bị thương, nay đột nhiên dùng sức quá mạnh tựa hồ chạm đến vết thương cũ, đau đớn kịch liệt, căn bản không thể đuổi theo.
Lục Gia Học vịn thân cây cứng rắn chống đỡ, lạnh lùng nói:
- "Nếu nàng không nghĩ liên lụy những người bên cạnh, liền trở lại cho ta!"
Thân binh của hắn rất nhanh xuống lầu đỡ hắn, người đã không thấy.
Lục Gia Học nhắm mắt lại, chậm rãi thở hắt ra.
Hắn mở mắt ra, ngữ khí âm trầm lạnh lùng:
- "Đem Lục đại phu nhân đến cho ta, ta có lời hỏi nàng."
Hôm nay phát hiện manh mối, hắn nhất định phải tìm ra! La Nghi Ninh, nàng còn có thể chạy sao!
Nghi Ninh nghe được lời Lục Gia Học nói, nàng dựa lưng vào xe ngựa, Trân Châu tự mình xem xét vết thương trên người nàng.
Nàng lại không giống Lục Gia Học từng luyện công phu.
Từ lầu hai nhảy xuống, cho dù có cây lựu cản nàng một chút, trên người cũng bị thương không ít chỗ.
Khuỷu tay, đầu gối có nhiều vết thương.
Cổ chân là không thể vặn vẹo, bắt đầu sưng lên.
Trân Châu trong lòng thật sợ hãi:
- "Có phải Ngài đã nói cái gì chọc đến Đô đốc đại nhân hay không? Nô tì thấy đại nhân đột nhiên tức giận lôi kéo ngài, nô tì sợ tới mức lập tức đi tìm Thẩm Luyện đến..."
Vừa rồi thật sự là quá mức kích thích, cho tới bây giờ nàng dựa vào gối dựa mới trở lại bình thường, Nghi Ninh lắc lắc đầu, hỏi:
- "Đại bá mẫu các nàng không biết chứ?"
- "Đại bá mẫu mang theo mọi người trước một bước đã đi trở về, hẳn là không biết.
Bất quá huyên náo có chút lớn, trong Tụ Đức Trang hẳn là có người thấy được."
Hiện tại cũng quản không được người khác, mặc kệ bọn họ đi thôi, tóm lại không có nhìn thấy tình cảnh trong phòng.
Nghi Ninh hiện tại là nghĩ đến lời Lục Gia Học nói...!Lục Gia Học là có ý gì? Liên lụy người kế bên, hắn chỉ là ai? Chẳng lẽ hắn sẽ ra tay với Tam ca? Hay là muốn ra tay với phụ thân Ngụy Lăng?
Trừ những người từng bị hắn hại chết, chưa từng có người nào biết qua tồn tại của thê tử trước kia của hắn.
Hắn lại sẽ làm gì? Bức nàng trở về, đến cùng muốn làm gì?
- "Thương tích này của phu nhân phải nói làm sao!"
Trân Châu có chút khó xử.
- "…Cô gia sợ là rất khó sẽ không nhìn ra."
- "Phân phó những người hôm nay, cái gì đều đừng nói là được."
La Nghi Ninh không biết loại sự tình này giải thích thế nào cho người khác nghe.
Nghĩa phụ ý đồ bạo phát, cho nên nàng bị buột phải nhảy lầu? Không cần truyền ra, nàng nên trực tiếp treo cổ tự tử miễn cho liên lụy Ngụy gia mới tương đối tốt.
Đoàn người trước tiên đi y quán băng bó, mới chạy về La gia.
Thời điểm trở lại La gia sắc trời đã tối, đã qua giờ cơm.
La Thận Viễn kêu bà tử để lại cơm cho nàng, đặt ở trong lồng hấp nóng.
Một đĩa bún thịt, một chén nhũ cáp hầm củ từ, tiêm tiêu thịt bò thăn, dấm chua trộn dưa chuột.
Nghi Ninh một chút khẩu vị cũng không có.
Nàng nghĩ lại sở tác sở vi* của chính mình lúc ban ngày, thời điểm đối mặt Lục Gia Học đích xác được gọi là ngu xuẩn.
(Chú thích: sở tác sở vi là hành động đã thực hiện)
Nàng tự hận bản thân mấy năm cũng không có tiến bộ bao nhiêu, đã làm chuyện ngu xuẩn, không có cách nào bù lại.
Lục Gia Học hiện tại bắt đầu hoài nghi nàng.
Kết quả hắn muốn làm cái gì?
Trong phòng đốt nến.
Bình thường ăn cơm đều là Nghi Ninh nói chuyện, La Thận Viễn nghe.
La Nghi Ninh hằng ngày việc vặt rất nhiều, nào là La Nghi Ngọc, La Nghi Tú, đóng gói lại toàn bộ nói cho hắn nghe, ăn cơm luôn vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì bồi dưỡng từ hồi nhỏ đã thành thói quen, La Thận Viễn ở trên bàn cơm cơ hồ là không nói chuyện.
Hôm nay nàng cũng không nói chuyện, chỉ có thanh âm của bát đũa.
- "Bất quá chỉ đi uống trà, thế nào liền ngã thành như vậy?"
La Thận Viễn thản nhiên nói:
- "Còn băng bó khó coi như vậy.
Một lát lấy thuốc mỡ băng gạc đến, ta một lần nữa băng bó lại cho nàng."
- "Muội thấy trái lựu trên cây lựu rất ngon, muốn tự mình hái một chút mang về cho mọi người ăn."
La Nghi Ninh đã sớm nghĩ tốt lý do thoái thác.
- "Muội mang về vài rổ lựu, huynh có muốn ăn hay không?"
La Thận Viễn liếc nhìn nàng một cái:
- "Đã băng bó thành như vậy còn ăn, về sau không được cùng La Nghi Tú đi ra ngoài."
Nàng hồi nhỏ thích chơi với La Nghi Tú, thường thường là gặp chuyện không may.
La Thận Viễn không quá thích La Nghi Tú, thế nào xuất giá còn ở tại nhà mẹ đẻ, nên trở về phu gia đi, nếu không còn giống bộ dáng gì nữa.
- "Ngày mai ta sẽ nói một tiếng với Đại bá phụ, thỉnh Chu gia tới đón người trở về."
- "Ngày mai nàng chính mình đi trở về!"
Nghi Ninh chỉ có thể lôi kéo cánh tay hắn cười nói:
- "Huynh không cần tức giận, về sau muội chú ý một chút là được.
Kỳ thật đều là bị thương ngoài da, không bị thương gân cốt."
La Thận Viễn thấy nàng không có khẩu vị ăn, đặt đũa xuống, kêu hạ nhân dọn bàn.
Hắn cầm lấy chân bị thương của nàng đặt ở trên đùi chính mình, kéo váy nàng lên một chút, sau đó bóp bóp mắt cá chân của nàng.
Nghi Ninh đau đến sắc mặt đều thay đổi, a một tiếng.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu hỏi:
- "Bị thương ngoài da, hử?"
Nghi Ninh chỉ có thể nói:
- "Lần sau không dám."
Hắn thấy nàng đáng thương hề hề, xoa xoa đầu nàng an ủi:
- "Tốt rồi, không đau."
Nha đầu đã đi tìm băng gạc đến, hắn một lần nữa băng bó lại cho nàng.
Băng bó xinh xắn đẹp đẽ, giống một cái bánh chưng nhỏ tinh xảo.
- "Tam ca, huynh từ chỗ nào học tay nghề này?"
Nghi Ninh giơ lên chân của mình nhìn nhìn, thật sự rất xinh đẹp.
Hắn sống thực nghiêm cẩn, trong thư phòng bút lông đều phải bày theo một hướng, sổ sách các loại đều sắp xếp theo trình tự, ngay cả băng bó vết thương cũng vậy.
- "Làm gì nói nhiều như vậy."
La Thận Viễn đặt nàng ở trên giường.
- "…Mấy ngày nay đàng hoàng dưỡng thương không nên động đậy, biết không?"
- "Vâng." Nàng tự nhiên ngoan ngoãn đáp ứng hắn.
- "Gặp phải cái phiền toái gì, có thể nói với ta."
La Thận Viễn đột nhiên nói câu.
- "…Nay ta là trượng phu của nàng, có việc ta giúp nàng giải quyết."
Khi nàng ăn, thật không thích ăn ớt ngâm, có ớt ngâm trong bún thịt nhưng đều không biết, đũa của nàng cũng đã đụng ớt ngâm bên trong đồ ăn, đơn giản nhất định là nàng có tâm sự.
- "Không có gì."
Nghi Ninh nói,
- "…Chính là xem diễn mệt mỏi một chút."
Chờ buổi tối thời điểm ngủ, bên ngoài nến đã tắt, chỉ có ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ giấy chiếu vào.
Nghi Ninh nhìn đỉnh lọng che trên giường, bốn phía treo túi lưới.
Nàng suy nghĩ thật lâu, mới nghiêng thân mình ngẩng đầu lên nói:
- "Tam ca, huynh...!quen biết Lục Gia Học không?"
La Thận Viễn ngủ ở phía bên ngoài, giữa hai người cách nhau khoảng một thước.
Hắn mở mắt ra hỏi:
- "Như thế nào?"
Nghi Ninh tiếp tục nói:
- "Cũng không có gì, muội chẳng qua cảm thấy hắn là người thực đáng sợ..."
Nàng không đồng ý liên lụy La Thận Viễn, nếu thật sự liên lụy, nàng nhất định có thể sẽ phải đi tìm Lục Gia Học cầu xin tha thứ.
- "Ta rất biết hắn."
La Thận Viễn lại nhắm mắt lại.
- "…Muội suốt ngày không cần nghĩ nhiều, việc này không cần muội quản, cũng đừng quan tâm."
Nghi Ninh mới lại nằm xuống.
Nàng vươn tay giữ chặt tay La Thận Viễn.
La Thận Viễn để cho nàng nắm, một lát nghiêng đầu xem nàng đã ngủ chưa.
Hắn nghiêng người ôm nàng vào trong lòng, để cho nàng ngủ tốt hơn một chút.
Nàng ở trong Tụ Đức Trang gặp được Lục Gia Học, kết quả phát sinh cái gì vậy.
...Có thể làm cho nàng thất thần thành cái dạng này.
[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Ninh Viễn hầu phủ khi khai quốc là người có công lớn.
Do năm đó bình định Liêu vương có chiến công trác tuyệt, cho nên tổ tiên Lục gia mới được hầu vị.
Mà người chân chính biến Ninh Viễn hầu phủ thành trâm anh thế gia thứ nhất, là Lục Gia Học.
Từ đánh tan Bắc nguyên đến nâng đỡ hoàng thượng đăng cơ.
Hắn chiến công hiển hách, làm cho Ninh Viễn hầu phủ lừng lẫy vô song.
Nhưng Lục Gia Học không phải một người thích hưởng lạc.
Ninh Viễn hầu phủ chưa từng xây dựng thêm qua, nha đầu bà tử hầu hạ hắn cũng đều như vậy.
Năm mới còn có người đưa hắn mỹ nhân, hắn cũng là không cự tuyệt đều nhận.
Mấy năm nay ngay cả mỹ nhân đều không có người tặng, người ở Đông viện Ninh Viễn hầu phủ lại càng ít.
Tạ Mẫn bị người của Lục Gia Học thỉnh đến chính đường Đông viện, nơi này cùng thực nhiều năm trước không có trồng gì khác.
Trên đường ngoài cửa cây râm mát, trọng binh canh gác.
Thậm chí lại làm cho bà nhớ tới nhiều năm về trước, thời điểm Lục Gia Học mang đao đi vào hầu phủ, cái loại đao kiếm lấy máu nồng liệt đến sặc mùi.
Còn có đầu trượng phu lăng long lóc đến bên người bà.
Có khả năng Lục Gia Nhiên đến chết đều thật không ngờ đệ đệ còn có một tay như vậy.
Cái đệ đệ luôn luôn cười hì hì da mặt dày, không học vấn không nghề nghiệp.
Đao trong tay Lục Gia Học không lưu tình chút nào chặt bỏ đầu của hắn.
Lục Gia Học dựng thẳng đao quỳ xuống.
Máu tươi ở tại trên gỗ tử đàn, cái thời điểm đó Ninh Viễn hầu gia vẫn còn sống, ông tức giận đến phát run.
Lục Gia Học lãnh huyết vô tình! Hắn ngủ đông nhiều năm, vì trừ bỏ đại ca của hắn!
Lão hầu gia muốn giết hắn, rút kiếm hướng hắn đâm tới.
Lục Gia Học lại chỉ là cười, huy đao lên đỉnh đầu, trong vòng mấy chiêu liền chế trụ lão hầu gia.
Bên ngoài đều là người của hắn.
Những cảnh tượng này đều mang theo vị máu, Tạ Mẫn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt trượng phu trừng lớn, mặt vỡ ra rầm rầm rầm rầm tỏa máu ra ngoài.
Cho nên mỗi lần thời điểm bà tới gần chỗ này, còn không có làm cái gì, thân thể cũng đã bắt đầu run lên.
Sợ hãi cùng phẫn nộ, bà là một phụ nhân, lại túc trí đa mưu như thế nào cũng chịu không nổi cảnh tượng trượng phu ở trước mặt chính mình bị người chặt đầu.
Bà gần như phát điên cho dù ý chí của bà rất ương ngạnh.
Lục Gia Học rất ít gặp bà, trừ phi hắn muốn từ nơi bà có được cái gì, liền ở trong này gặp bà.
Ở trong này cảm xúc của bà rất không ổn định, dễ dàng bị hắn chọc giận nhất.
Tạ Mẫn đi lên bậc thang, bà nhìn thấy Lục Gia Học ngồi ở bên trên, hai bên đều là thân binh của hắn.
Tạ Mẫn nhận thấy được trạng thái Lục Gia Học thực không bình thường.
Cùng khí tràng thành thạo trong dĩ vãng bất đồng, trong phòng không khí ngưng đọng giống như hít thở không thông, vài quản gia cúi đầu cấm nhược hàn thiền*, hắn chậm rãi buông gì đó trong tay, ngẩng đầu nhìn bà, mới nói:
- "Đã đến thì an vị đi, đại tẩu."
(Chú thích: Cấm nhược hàn thiền: câm như hến; Im lặng một cách tuyệt đối, không nói ra điều gì)
Tạ Mẫn nắm tiểu đao trong tay áo, mặt bà lạnh băng.
- "Ngươi lại muốn làm gì?"
Ngữ khí đều là lạnh băng chán ghét.
- "…Trong tay ta đã không có cái gì để ngươi muốn….."
- "Ta biết."
Lục Gia Học nói:
- "…Ta nghe nói đại tẩu hôm nay đi Tụ Đức Trang uống trà, đúng không?"
Tạ Mẫn nghe hắn nói như vậy, trong mắt chợt lóe.
Hắn muốn nói cái gì?
- "Ta đi nghe diễn không liên quan với Hầu gia chứ!"
Tạ Mẫn để cho thị nữ đỡ tay bà, đi đến phía trước Lục Gia Học.
- "Nếu Hầu gia chỉ hỏi cái này, chỉ sợ ta không thể phụng bồi."
- "Ngươi có biết vì sao ta giết Lục Gia Nhiên, nhưng không có giết ngươi không?" Lục Gia Học đột nhiên ở sau lưng bà nói.
Tạ Mẫn không có quay đầu, bà trợn tròn mắt nhìn bầu trời ban đêm tối đen.
Bầu trời giống như một ánh mắt màu đen vĩ đại, chết lặng mà thống khổ, tựa như chết chìm trong nước.
- "Lục Gia Nhiên không thương ngươi, ngươi mà chết hắn đều không có cảm giác.
Hắn xem trọng nhất là quyền thế của hắn, cho nên ta cướp đi quyền thế của hắn.
Nhưng nếu ta giết chết ngươi, vừa vặn thành toàn cho ngươi cùng chết với hắn.
Ngươi một người nặng tình nghĩa như vậy, ta muốn cho ngươi sống, ngươi mới biết được tư vị một người còn sống có bao nhiêu gian nan.
Chậm rãi tra tấn, thẳng đến ngươi chết."
Tạ Mẫn xiết chặt tay tỳ nữ, quay đầu lại đột nhiên đi đến trước mặt hắn, cơ hồ cuồng loạn:
- "Ngươi là một kẻ điên! Ta sống chính là nhìn báo ứng của ngươi, ngươi súc sinh lãnh huyết vô tình.
Ngươi giết huynh trưởng của ngươi, giết thê tử của ngươi.
Ngươi sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng!"
Lục Gia Học cười lạnh nói:
- "Đại tẩu, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói lung tung.
Huynh trưởng là bị đạo tặc giết chết, thê của ta là bị ngươi làm hại."
- "Ngươi biết ta coi trọng nàng bao nhiêu.
Ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ nhìn không ra được cưới nàng đều là một tay ta bày ra, chỉ có nàng không rõ mà thôi.
Ta cùng với Lục Gia Nhiên tranh đoạt, ngươi gọi nàng đi đạp thanh, không phải là muốn kiềm kẹp nàng để uy hiếp ta sao? Chờ thời điểm ta đuổi tới, tỳ nữ của ngươi liền đẩy nàng xuống sườn núi —— ta đã tươi sống đánh chết cái tỳ nữ kia! Phân thây cho chó ăn, nhưng nàng rốt cuộc cũng không trở về."
Người kia là chỗ nhẹ nhàng nhất trong lòng hắn.
Chính là lúc đó nhất thời sơ sẩy, nhưng lại từ trong tay mất đi, như thế nào có thể không tuyệt vọng.
Tạ Mẫn nở nụ cười tuyệt vọng:
- "Ta tuyệt không có ý định giết nàng! Ngươi lại nói nàng là ta giết, nhưng là thành toàn cho ngươi làm khó dễ ta cùng Lục Gia Nhiên.
Người khác không biết, ta còn có thể không hiểu biết ngươi à, Lục Gia Học? Ta đích xác có sai, ta không nên tồn tại tâm tư kiềm giữ nàng, ngươi lại đâm lao phải theo lao.
Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, ta ác độc nói cho ngươi biết, cho dù nàng tái thế làm người, các ngươi cũng tuyệt đối không có khả năng! Lục Gia Học, đây là báo ứng!"
Lục Gia Học trầm mặc, sau đó nở nụ cười:
- "Bởi vì nàng hiện tại đã gả cho người, hơn nữa nhận ta làm nghĩa phụ.
Phải không?"
Tạ Mẫn sửng sốt, kích động tựa như bị nước lạnh dội qua, Lục Gia Học đây là đang bắt lấy lời của bà.
Bà cảm thấy Nghi Ninh chính là người này chuyển thế đầu thai mà sinh.
Bà đối với Nghi Ninh có áy náy, nếu không là bởi vì chính mình, Nghi Ninh cũng sẽ không hàm oan mà chết.
Nhưng Nghi Ninh đã chuyển thế, nên chặt đứt cùng những chuyện cũ trước kia.
Bà muốn nàng sống thật tốt, không thể lại bị kéo vào địa phương bùn nhão Ninh Viễn hầu phủ này.
Bẩn thiểu, hắc ám, làm cho người ta buồn nôn!
- "Ta đã cho người tra qua, ngươi đi qua sân khấu kịch Tường Vân.
Ngươi hiếm khi ra phủ, lần đó là hẹn nàng mật đàm."
Ngữ khí Lục Gia Học không hề có hàm xúc.
- "Từ ngày ấy bắt đầu, ngươi liền lúc nào cũng chú ý La phủ.
Ngươi viết qua mấy phong thư, nhưng thư của ngươi cũng không thể đưa vào.
Bởi vì La Thận Viễn sẽ cho người thẩm tra tất cả thư được đưa vào La gia, bình thường là không thể đến tay nàng.
Ngươi gửi một phong thơ có thể đi qua, đại khái là vận khí tốt."
- "Ngươi muốn tái kiến nàng một lần.
Nhưng nàng lại lười không thích xuất môn, chính là xuất môn cũng chỉ đi phủ Anh quốc công, ngươi đi tới sẽ dẫn tới người hoài nghi.
Cho nên sau khi nghe nói nàng đi Tụ Đức Trang, ngươi liền đuổi theo tới.
Nhưng ngươi không biết ta ở nơi đó."
- "Nàng vẫn là ngốc như vậy, cư nhiên phơi bày cùng ngươi."
Lục Gia Học thực bình thản, hắn nắm lấy tay vịn như kìm sắt, tay vịn thậm chí bị nắm vang lên răng rắc.
- "Nàng cái gì đều không có nói!"
Tạ Mẫn nhịn không được phản bác.
- "…Ngươi không nên lại quấy rầy nàng, nàng không phải cái La Nghi Ninh kia, ngươi để cho nàng sống thật tốt cuộc sống của chính nàng không được sao!"
- "Đưa đại phu nhân trở về." Lục Gia Học khoát tay.
Hắn đứng lên, kỳ thật hắn chẳng phải liền xác nhận là nàng.
Nhưng nay một chút một chút chậm rãi xác nhận, trong lòng thô bạo cùng phẫn nộ cũng càng ngày càng nặng.
Tạ Mẫn thiếu chút nữa quỳ xuống ở trước mặt hắn, bà khóc không thành tiếng:
- "Ngươi hại Lục Gia Nhiên, còn hại hài tử của ta.
Ngươi buông tha nàng đi.
Nàng thật sự đã cùng ngươi không có quan hệ...!Nàng hiện tại sống thực vui vẻ, có người bảo hộ nàng có người yêu nàng.
Ngươi không nên đi quấy rầy nàng!"
Lục Gia Học nhanh nắm chặt nắm tay, hắn đột nhiên cả giận nói:
- "Câm miệng! Nàng là thê tử của ta, ta chưa từng nói qua hưu nàng, không cùng nàng cùng cách, nàng chính là Hầu phu nhân Lục gia!"
Từ khi phát hiện việc này hắn cố đè nén cảm xúc, hắn tựa hồ có chút đè nén không được.
La Nghi Ninh lừa hắn, tất cả mọi người gạt hắn.
Tốt lắm, thật sự tốt!
- "Nhưng nàng đã lập gia đình..." Tạ Mẫn có ý đồ đánh mất ý niệm đó của hắn.
- "Trưởng tẩu, ngươi đã lầm một sự kiện."
Lục Gia Học nở nụ cười nói:
- "…Cho dù nàng hiện tại ở trên tay người khác.
Ta muốn cho nàng thuộc về ta, ta tùy thời đều có thể có được.
Ngươi cảm thấy, hơn mười năm nay đô đốc ta là làm không sao?"
Tạ Mẫn xụi lơ ở đó, bà cao ngạo để cho bà nói không nên lời cầu xin người.
Nhanh nhắm chặt mắt ngửa đầu, là bà đã làm liên lụy La Nghi Ninh...!là bà.
Sau khi phát hiện nàng chính là nàng, hẳn là coi như việc này chưa từng phát sinh qua, làm gì phải liên lạc với nàng.
Bà được nha đầu nâng dậy, tập tễnh ly khai tiền thính.
Mỗi một bước đi, dưới chân giống như đều là lan tràn bóng ma.
Nha đầu đở bà đều đở không ổn, chỉ nhìn thấy nước mắt của bà càng không ngừng chảy.
Nha đầu cũng khóc theo:
- "Phu nhân, không cần khổ sở.
Đều đã qua đi...!qua đi rồi..."
Tiền thính yên tĩnh thật lâu, Lục Gia Học mới nói với cấp dưới:
- "Ta muốn gặp La Thận Viễn."
************
......
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...