Edit + Beta: Đào Mai
Mười lăm trăng tròn, thật là một ngày lành.
La Nghi Ninh chuẩn bị hạ lễ cho Trình gia, thời điểm nàng thành thân, Trình Lang tặng năm trăm lượng bạc tiền lễ.
Bây giờ nàng phân phó quản sự bà tử cũng bao năm trăm lượng bạc.
Sau khi La Thận Viễn từ nha môn trở về, Nghi Ninh liền hỏi hắn có đi tham gia yến hội hay không.
- "Ta sẽ không đi."
Hắn cả ngày bận cái giống gì, cho dù là ngày nghỉ, công văn ở nơi đó cũng sẽ không ít.
La Thận Viễn nói với nàng:
- "Muốn bao nhiêu bạc tìm phòng thu chi chi là được, ta đã bảo phòng thu chi khai sổ sách với nàng, không cần đi qua mẫu thân bên kia, dùng bao nhiêu nàng cứ tùy tiện."
Nghi Ninh hỏi hắn,
- "Huynh không sợ muội chi không bạc của huynh à?"
La Thận Viễn dừng một chút, nhìn nàng:
- "Người đều ở nơi này của ta, nàng còn có thể chạy đi đâu? Ta cho nàng là được."
- "Tiền vào túi của muội, sẽ không trả lại cho huynh."
Nghi Ninh nói,
- "…Dù sao là chết không có đối chứng!"
La Thận Viễn lại tạm dừng thật lâu, cười cười,
- "Nghi Ninh à, ta cũng không phải là cho muội chỉ có tiền."
Dứt lời hắn sửa sang lại ống tay áo quan phục, đi ra cửa.
Nghi Ninh nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, cảm thấy cái tươi cười kia của hắn phá lệ ý vị thâm trường.
[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Xe ngựa chi nha đến cửa Trình gia, còn chưa xuống xe liền nghe được âm thanh ồn ào náo nhiệt.
Trình lão ông nguyên là Đô Sát Viện đều ngự sử, ba người con trai đều làm quan ở kinh thành, trong đó có tiền đồ nhất là Trình đại gia.
Mà trong các tôn bối có tiền đồ nhất đương nhiên là nay Đô Sát Viện kiệm đốc ngự sử Trình Lang, chú rể hôm nay.
Nghi Ninh sớm đã chuẩn bị tốt lễ mừng, đệm chăn đa dạng, đản thước, rượu hoa điêu vân vân...!Mấy thứ đó ắt là không thể thiếu, lễ chân chính là một thanh vàng ròng khảm hạt sen thước đại Tiểu Hải châu Tường Vân như ý, mặt khác bao lì xì đỏ năm trăm lượng.
Mang theo lễ đi qua, Nghi Ninh và mọi người liền được bà tử quản sự một thân y phục đỏ sậm dẫn vào cửa Thuỳ Hoa.
Trình gia cùng La gia không sai biệt lắm, lớn nhỏ chằng chịt, nơi nơi giăng đèn kết hoa.
Địa phương dựng lều là ở bên ngoài Phố nhỏ, miễn phí thỉnh những người lân cận tới uống rượu chia vui, lần này cưới Tạ Uẩn Trình gia phô trương thật sự rất lớn, có tiệc cơ động vô ra ba ngày, tiêu dùng ít nhất cũng là hai ngàn lượng bạc.
Ở hậu viện bài tiệc rượu chiêu đãi khách quý, Lâm Hải Như lần này tham dự cũng dẫn theo La Nghi Liên.
Lâm Hải Như thấp giọng nói:
- "Phụ thân con tự mình phân phó, mang nàng ra ngoài để trải nghiệm, để dễ dàng tìm mối hôn nhân."
Bị lôi đi ra La Nghi Liên cũng không tỏ vẻ gì, vẻ mặt thản nhiên uống trà.
Trần thị mang theo đại tiểu Chu thị, còn có cả La Nghi Tú.
Từ lần trước sau khi Nghi Ninh khuyên qua La Nghi Ngọc, thái độ Trần thị đối với nàng hơi chút thay đổi.
Thời điểm nàng sinh nhật, Trần thị còn tặng nàng mấy cây lược ngọc, mấy sọt lê.
La Nghi Tú có chút tò mò nói:
- "Vị Tạ nhị cô nương này nổi danh khắp kinh thành, tỷ còn chưa thấy qua kết quả là bộ dáng gì?"
Tạ Uẩn thân phận rất cao, nữ tử thế gia tầm thường đều khó có thể kết giao.
La Nghi Ninh liền nói với nàng:
- "Cùng tỷ không sai biệt lắm!."
La Nghi Tú liền hưng phấn, nàng thế nhưng cùng tài nữ không sai biệt lắm:
- "Không sai biệt chỗ nào?"
- "Đều là một cái mũi hai con mắt, số lượng không sai biệt lắm."
La Nghi Ninh tiếp tục cắn hạt dưa.
La Nghi Tú mới phản ứng lại là bị nàng trêu đùa, bổ nhào qua nhéo tay Nghi Ninh.
Trong phòng khách vô cùng náo nhiệt, dưa và trái cây nối liền không dứt bưng lên.
Nhóm nữ quyến Trình gia cũng khẩn cấp chiêu đãi khách khứa.
La Nghi Ninh lại nhặt hạt thông đường chậm rãi ăn, vài vị thiếu phu nhân Trình gia có bối phận đều đang được hầu hạ, Trình nhị nãi nãi mỗi tiếng nói cử động đều linh hoạt, mặt mày linh lung.
Trình đại nãi nãi quý khí, đối với người liền xa cách.
Kết quả thời điểm hai bên giới thiệu mới biết được, tổ mẫu của vị Trình đại nãi nãi này nguyên là bào tỷ của Tiên hoàng, nàng là ở dưới gối thái hậu lớn lên, cho nên nàng vừa sinh ra đã được Tiên hoàng phong "Đan Dương huyện chủ".
Như chỉ tính thân phận, so với Tạ Uẩn còn quý trọng hơn.
Mọi người mới nhìn nhiều vài lần.
Khó trách quý khí như vậy, đưa lên đến long nhãn, nha đầu lột, nàng chỉ ăn bên ngoài một chút.
Khách nhân vào, đều là trước thỉnh an với nàng, Trình nhị nãi nãi thì đi chiêu đãi.
Đến chạng vạng đội ngũ đón dâu mới trở về, mọi người đều vây quanh đi ra bên ngoài xem.
Ba tầng trong ba tầng ngoài đều là người, khua chiêng gõ trống, vô cùng náo nhiệt.
Người xem lễ bái đường càng nhiều, tiền thính bị chen lấn đông đúc.
Nghi Ninh xa xa nhìn Trình Lang, chỉ thấy bóng lưng đỏ thẫm cát phục cao ngất tuấn nhã của hắn, nghĩ rằng không nhìn thấy cũng tốt.
Nàng trở về trong tiệc rượu dùng bữa, người khác bận rộn đi xem, nàng vừa vặn ăn nhiều một chút, không người tranh.
Vừa mới ăn hai miếng, bên kia đã kết thúc buổi lễ.
Trình nhị nãi nãi đi lại tìm người nói:
- "Tam thiếu nãi nãi, nãi nãi có bằng lòng đi trêu chọc cô dâu chú rể hay không? Cát gia Cát thái thái có việc, đột nhiên đã trở về, ở chỗ này của chúng ta bị thiếu người."
- "...Chuyện này…..nhất định phải gom đủ người như vậy sao?"
Nghĩ đến chính mắt thấy Trình Lang cùng Tạ Uẩn thành thân, Nghi Ninh cảm thấy nàng vẫn là đừng đi mới tốt.
Trình nhị nãi nãi liền nở nụ cười:
- "Nhất định phải gom đủ mười hai người, đại cát đại lợi.
Mười một người là tuyệt đối không được.
La tam phu nhân cùng ta đi một chuyến đi, tốn không bao nhiêu thời gian.
Quen biết ta đều thỉnh, hiện tại chỉ có thể dựa vào La tam phu nhân giúp đỡ một chút."
La Nghi Ninh còn đang suy nghĩ như thế nào cự tuyệt, Trình nhị nãi nãi đã kéo nàng đứng lên:
- "Nếu không đi là không kịp rồi."
Nghi Ninh bị nàng lôi kéo bước đi, trong lòng phức tạp.
Một lát Trình Lang nhìn thấy nàng, còn không biết sẽ làm gì!
Tân phòng an trí ở tây viên, đèn đuốc sáng ngời.
Đúng là lúc náo động náo nhiệt ồn ào.
Trình nhị nãi nãi mang theo Nghi Ninh đi vào, trên đường đều là giấy đỏ nhỏ vụn, trong phòng bố trí hồng trù, hỉ tự, hỉ xứng, trọn bộ nam gia cụ tơ vàng, sàn gỗ bóng loáng như mới.
Tạ Uẩn một thân giá y đỏ thẫm, khăn voan dệt tơ vàng ngồi ngay ngắn ở trên giường, trong phòng tiếng cười nói tiếng hoan hô của nhóm tẩu tử cùng tân nương tử không ngừng.
Nghi Ninh yên lặng đứng bên cạnh Lâm Hải Như.
Tân phòng vô cùng náo nhiệt.
Chính là thế nào lại không thấy Trình Lang, hắn không phải hẳn là cùng Tạ Uẩn cùng nhau vào sao?
Đúng lúc này, bên ngoài có người hô lớn:
- "Tân lang đến —— "
Tất cả mọi người nhìn về phía cửa, theo sau Trình Lang một thân cát phục đỏ thẫm đi đến, đúng là công tử tuấn nhã nhẹ nhàng như ngọc, cát phục đỏ thẫm đích xác vui mừng, môi hắn khẽ mím.
Ánh mắt đảo qua liền rơi xuống trên người La Nghi Ninh, nhất thời thần sắc có chút phức tạp, một lát không hề động đậy.
Toàn phúc nhân cười tủm tỉm nói:
- "Tân lang kéo lên khăn voan đi!"
Trình Lang chần chờ một lát đi lên phía trước, không để ý đến La Nghi Ninh.
Từ trên khay nha đầu đưa qua cầm hỉ xứng, đẩy ra khăn voan của Tạ Uẩn.
Khuôn mặt minh diễm của Tạ Uẩn lộ ra, phượng quan hà bí, ánh nến thật sâu.
Trong bóng đêm chạng vạng có loại đẹp động lòng người.
Khóe miệng Tạ Uẩn thậm chí mang theo một nụ cười, cũng là đảo qua trong phòng, nhìn thấy La Nghi Ninh.
Mỉm cười kia liền phai nhạt đi.
La Nghi Ninh cũng không nghĩ đến, Trình nhị nãi nãi nhất thời tìm không đủ số người… có biện pháp nào đây, nàng chỉ có thể mặc niệm Tạ Uẩn cô nương coi nàng như không tồn tại đi.
Toàn phúc phu nhân tiếp tục nói:
- "Uống rượu hợp cẩn."
Một đôi chung rượu tơ hồng được đưa đến, mọi người nhiệt liệt ồn ào.
Trình Lang nâng cốc lên, cùng Tạ Uẩn song chưởng giao triền.
Sau đó hắn cười cười, Tạ Uẩn cơ hồ là bị tươi cười của hắn mê hoặc.
Trình Lang lại nâng lên chén rượu uống một hơi cạn sạch, lộ ra cái cằm tuấn nhã.
Buông chén rượu, hắn cụp mắt xuống, âm thanh ồn ào chung quanh đều trở nên vô cùng xa lạ, từ sau khi thấy người nọ đứng ở trong phòng hắn đã bị loại cảm xúc kỳ quái bao phủ.
Ngũ vị tạp trần*, lửa đốt tâm can.
(Chú thích: Ngũ vị tạp trần ý là ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Đôi khi một người rất dễ dàng có được mọi thứ, đối với những thứ không chiếm được liền trở nên phá lệ chấp nhất.
Dáng vẻ khi còn trẻ ở trước mặt nàng thề, dáng vẻ đi lên trước điện, dáng vẻ từng bước một lớn lên.
Thâm tình cực đoan mà chấp nhất.
La Nghi Ninh sợ sệt nhìn đứa nhỏ này, nàng rất khó nói rõ ràng chính mình là có cảm thụ gì.
Nhưng một lát liền không có, hắn vừa cười vừa giương tay, giơ lên ly rượu rỗng, vẫn cứ trong mắt không có nàng.
Có nha đầu bưng một cái mâm sơn đỏ đi lên, trên mâm được che bằng lụa đỏ, muốn đưa tới.
La Nghi Ninh nghiêng người nhường nàng đi qua, nha đầu kia lại không biết dưới chân sẫy cái gì, lảo đảo một cái cái mâm trong tay liền không ổn định, vật ở trên mâm liền rơi xuống, nhất thời một âm thanh vỡ vụn vang lên.
Toàn Phúc phu nhân vội vàng đi nhặt vật đó lên, đó là một pho tượng ngọc Quan Âm tống tử, làm bằng phỉ thúy, rơi xuống như vậy thân ngọc liền hiện ra một vết rạn nứt.
Biến cố này nhất thời làm cho mọi người kinh sợ, nha đầu đó sợ tới mức vội vàng quỳ xuống đất:
- "Nô tì là không cẩn thận, cũng không biết cái gì vướng chân nô tì...!Nô tì thật sự không phải cố ý!"
Nàng sợ tới mức sắc mặt đều trắng, nàng là nha đầu của hồi môn theo Tạ Uẩn tới.
Ở ngày thành thân của tiểu thư lại xảy ra chuyện, đánh một chút đều là nhẹ, chỉ sợ là sẽ bị bán đi.
Cũng may Toàn Phúc phu nhân là người khéo miệng, lập tức cười nói:
- "Ngọc là phùng hung hóa cát, ngọc nát là cản tai hoạ.
Về sau hai vợ chồng nha, mới là thuận thuận lợi lợi, hòa thuận mĩ mãn!"
Tạ Uẩn lại nhìn về phía La Nghi Ninh.
Mới vừa rồi nha đầu nói có cái gì vướng chân nàng, rõ ràng dưới đất cái gì đều không có, bên cạnh lại chỉ có một mình La Nghi Ninh đang đứng.
La Nghi Ninh từng cùng Trình Lang nghị thân, sợ là nàng còn nhớ thương Trình Lang, cho nên không cam lòng đi, nếu không làm sao xuất hiện tại nơi này náo tân phòng của mình, lại có vẻ mặt phức tạp như vậy.
Mà nay Quan Âm tống tử của mình lại bị bể nát không tồn tại.
Tạ Uẩn thản nhiên mở miệng:
- "Ngươi mới vừa nói.....cái gì vướng chân ngươi một chút? Rõ ràng trên mặt đất bóng loáng, bên cạnh chỉ có một mình La tam phu nhân.
La tam phu nhân nhưng thấy rõ ràng, nha đầu kia của ta là thế nào làm rơi bể đồ không?"
La Nghi Ninh cười nói:
- "Không thấy được rõ ràng, lại không biết lời này của Tạ nhị cô nương là có ý gì?"
- "Ta cũng không biết, nếu không này nọ vướng chân nàng, thế nào nha đầu của ta liền làm rơi bể đồ.
Quan Âm tống tử này là nhị thúc của ta từ Vân Nam mang về, cả vật thể oánh bạch, ngụ ý vô cùng tốt.
Đương nhiên ta cũng không có ý trách La tam phu nhân, ta chính là thuận miệng vừa hỏi thôi.
La tam phu nhân xin đừng trách."
Tạ Uẩn ngữ khí mỉm cười.
- "Tạ nhị tiểu thư nói cũng đúng, mới vừa rồi thật là chỉ có La tam phu nhân đứng ở bên cạnh….."
Có một phu nhân đột nhiên chen vào nói, sau đó bị người bên cạnh đánh một cái, ý bảo bà im miệng.
- "Chuyện khác tự nhiên quên đi.
Nhưng Quan Âm tống tử này mà bị phá hủy cũng không tốt."
Tạ Uẩn lại khẽ cúi đầu cười nói,
- "…Huống chi nhị thúc nhà ta khó được từ Vân Nam trở về một lần, cố ý mang tới lúc thành thân.
Thôi, lễ tiếp tục đi, bất quá là một tòa Quan Âm tống tử mà thôi, tiện lợi là toái ngọc tiêu tai."
Nha đầu sẽ không vô duyên vô cớ ngã sấp xuống? La Nghi Ninh đứng ở bên cạnh, nàng tuyệt không tin La Nghi Ninh không có gian lận.
Đương nhiên nàng cũng là mượn đề tài để nói chuyện của mình, thừa dịp La Nghi Ninh không phản ứng lại liền chỉnh nàng một chút.
Tuy rằng nói là không có so đo, nhưng người khác lại đều biết được giữa hai người này có cái gì đó.
Ánh mắt nhìn La Nghi Ninh có chút vi diệu, dù sao nàng thật là người đứng gần nhất.
Tạ Uẩn đây là cho nàng ăn cái buồn mệt sao? Được hay không nàng ta đều đã nói xong rồi, mình là bị gọi tới hỗ trợ, cái gì đều chưa làm qua, ngược lại không duyên cớ bị liên lụy làm sao bây giờ.
Nghi Ninh cũng cười nói:
- "Đã là vật thân nhân tặng cho Tạ nhị cô nương, ta tự nhiên lý giải.
Ta tự nhận không đụng tới nha đầu kia một chút nào.
Tạ nhị cô nương thật sự hoài nghi, kết quả cũng là không nên tranh cãi mới tốt, Tạ nhị cô nương cứ nói cái giá ta trước trả bạc, miễn cho Tạ nhị cô nương trong lòng tức giận, thành thân cũng không thoải mái."
Nàng cũng không phải là người để cho người dễ dàng xoa nắn, chọc tới nàng nàng sẽ cắn ngược lại.
Cái gì tức sự trữ nhân*, chớ chọc đến nàng cái gì cũng dễ nói.
(Chú thích: tức sự trữ nhân ý là những chuyện buồn phiền tức tối tích tụ trong người)
Nghi Ninh thốt ra lời này, quyền chủ động liền đến trong tay nàng.
Tạ Uẩn bị nàng nói như vậy mới là tức giận, chậm rãi cười nói:
- "La tam phu nhân đã nói không có, ta thế nào lại tính toán với phu nhân đây, tự nhiên không cần thiết La tam phu nhân bồi thường, quá khách khí rồi!"
Trình nhị nãi nãi nghe đến đó, mới dám mở miệng nói chuyện:
- "La tam phu nhân là ta mời đến hỗ trợ, mọi người đều là láng giềng, về sau kết giao nhiều mà, không so đo mấy cái này!"
Trình Lang luôn luôn nhìn trăm cát văn trên màn trướng.
Hắn vừa rồi nhìn thấy thực rõ ràng, nha đầu kia rõ ràng là chính mình trượt chân lại nói có người đẩy nàng, ngược lại là làm cho Tạ Uẩn nổi lên hoài nghi La Nghi Ninh.
Hắn rõ ràng thấy được, thế nhưng hắn lại không nói gì.
Xuất phát từ tâm lý thập phần vi diệu, hắn tận mắt thấy nàng bị oan uổng, thấy trên mặt nàng mỗi một biểu cảm dao động rất nhỏ.
Bên ngoài đêm đen cùng náo nhiệt, trong phòng yên tĩnh cùng ồn ào.
Người này là La Nghi Ninh, đây chính là La Nghi Ninh.
Chỉ cần nghĩ tới cái này, hắn giống như có thể không chú ý đến hết thảy.
Trình Lang từ từ mở miệng nói:
- "Đừng nói nữa, việc này không có quan hệ gì với nàng."
Tạ Uẩn cùng Trình Lang tiếp xúc cũng không nhiều, nàng không biết người này.
Thời điểm cầu hôn cái Trình Lang ôn nhuận như ngọc giống như mang mặt nạ vậy, nghe được hắn nói những lời này, Tạ Uẩn mới nghiêng đầu nhìn hắn.
Trượng phu tân hôn khuôn mặt tuấn nhã như bạch ngọc, tướng mạo hoàn mỹ, tuấn tú, về sau đây chính là trời của nàng.
Vô luận nàng có nguyện ý hay không, có thích hay không?
Tạ Uẩn không có nói thêm gì nữa, cũng không thể ngày đầu tiên khiến cho người nhà chồng chế giễu.
Tuy rằng nàng cũng không để ý nhà chồng nhìn nàng như thế nào.
Nhà mẹ đẻ của nàng quá mức cường đại, Trình gia cũng phải nâng nàng.
Hôn lễ có thế lại tiếp tục.
La Nghi Ninh lui ra ngoài.
Quả nhiên không nên tới náo cái gì động phòng, Tạ Uẩn vừa rồi hoàn toàn chính là mượn đề tài để gây chuyện với mình.
Nàng ở trong một gian nhà kề nghỉ tạm, mọi người đều đi ra ngoài xem lễ, nơi này không có người.
Sau một lát Trình Lang đi ra, người bên cạnh đều thối lui ra bên ngoài, hắn đi đến bên cạnh nàng, thật lâu cũng không nói chuyện.
Sau đó mới mở miệng:
- "Thực xin lỗi."
Nghi Ninh thấy không khí ngưng trọng, nói đùa với hắn.
- "Nếu như ngươi thật sự cảm thấy thực có lỗi, vậy không bằng trả lại tiền lễ mà ta đã đưa."
Trình Lang trầm mặc, cười ngẩng đầu:
- "Ta tuyệt không muốn.
Ngài tin hay không?"
Nghi Ninh ngẩn ra.
Trình Lang rất khó dùng từ để thuyết minh tâm tình của mình, hắn lại nhẹ nhàng cười nói:
- "Nếu hiện tại ngài biết ta đang nghĩ cái gì, khẳng định ngài sẽ càng thêm không thích ta."
La Nghi Ninh mím môi:
- "Tối nay ngươi động phòng hoa chúc, nên đi sớm một chút mới được."
Trình Lang im lặng gật đầu:
- "Ta đi uống rượu xã giao, ngài...!nghỉ tạm cho khỏe đi."
Hắn dứt lời bước nhanh đi ra nhà kề, đi về phía sảnh náo nhiệt.
Trân Châu đứng bên cạnh mới nhẹ nhàng thở ra:
- "Biểu thiếu gia đã đón dâu, nói với ngài này đó làm gì.
Sai cũng không phải ngài..."
- "Ngươi nhỏ giọng một chút!"
La Nghi Ninh bảo nàng đở mình đứng lên, nên đi tìm Lâm Hải Như đi trở về thôi.
Trình gia quả nhiên là nơi thị phi, không nên ở lâu.
*** *** *** *** ***
Âm thanh Tân khách dần dần vơi đi, có người đi vào.
Tạ Uẩn còn đang chờ hắn.
Cho dù là gả cho người không phải ở trong lòng nàng, nghe được tiếng bước chân Trình Lang đến gần, tim nàng đột nhiên vẫn là đập rất nhanh, tay nắm chặt đệm chăn.
Nàng cảm giác được Trình Lang tới gần, màn đỏ thẫm bị đẩy ra.
Hắn giơ tay nắm lấy cằm nàng, chăm chú nhìn nàng một lát.
Tay hắn rất đẹp, căn căn thon dài, không hề khuyết điểm.
Tạ Uẩn lại không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng trên người hắn truyền đến mùi huân hương thản nhiên xa lạ rất dễ chịu.
Trong lúc đó Tạ Uẩn bị áp ở trên giường, trên người bị đè nặng, nàng không biết làm sao nhìn hắn:
- "Ngươi, ta còn chưa có rửa mặt..."
Trình Lang lại vẫy tay buông màn xuống, cách trở ánh sáng long phượng bên ngoài, trong phòng càng trở nên mông lung.
- "Ngươi muốn đi rửa mặt sao..."
Hô hấp của hắn làm cho người ta cảm thấy ngứa.
Tạ Uẩn mở to hai mắt, sau đó mím môi.
Giờ khắc này trong đầu nàng tất cả đều là trống rỗng, chỉ có thể theo động tác của hắn.
Nàng tự nhiên là không có kinh nghiệm, nhưng thủ đoạn của hắn lại vô cùng cao siêu, làm cho nàng cái gì đều đã quên.
Đi theo hắn làm là được, chiếu hắn dẫn đường từng bước một mà đến luôn không có vấn đề.
Giờ khắc này nàng mới hiểu được lưu luyến bụi hoa là cái gì, Trình Lang chính là một cao thủ trong đó.
Cho dù nàng không hề kinh nghiệm, thế nhưng cũng không biết là rất thống khổ, ngược lại là có loại sung sướng xa lạ.
Chỉ chốc lát sau liền lui xuất ra, Tạ Uẩn mới cảm thấy vừa đau lại mệt, Trình Lang đứng dậy mặc quần áo, kéo thẳng vạt áo, kêu nha đầu tiến vào tẩy trừ cho nàng.
Tạ Uẩn mới nhìn thấy bộ dáng hiện tại của hắn, hắn hiện tại giống như càng chân thật một chút.
Nói:
- "Ngươi trước rửa mặt đi ngủ đi, không cần chờ ta."
Sau đó liền đi ra ngoài, không biết là đi làm cái gì?
Khi nàng ngồi ở trong dục dũng gỗ hoàng dương trong tịnh phòng, mới hồi phục tinh thần lại.
Nàng nghĩ tới La Thận Viễn, hiện tại nàng lại trở thành thê tử của người khác.
Còn không biết về sau sẽ thế nào, về sau còn phải mỗi ngày nhìn thấy La Nghi Ninh cùng hắn ở chung một chỗ...!Nàng nghĩ đến đây, không khỏi ôm lấy chính mình bật khóc lên.
Thúy Ngọc hầu hạ nàng giật nảy mình:
- "Tiểu thư, ngày đại hỉ, ngài khóc cái gì vậy..."
Tạ Uẩn lẩm bẩm nói:
- "Ta cũng không biết."
Cái gì cũng đều sai lầm rồi.
Nếu là La Nghi Ninh gả cho Trình Lang, nàng gả cho La Thận Viễn thì thật tốt.
La Nghi Ninh được cái nàng ta muốn, nàng được cái chính mình muốn, lại làm sao có thể nhằm vào nàng.
************
......
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...