Edit + Beta: Đào Mai
Âm thanh khách khứa ồn ào không ngừng, La Thận Viễn thành thân, Từ Vị cũng tới uống mấy chén…
La Thận Viễn tự mình đi kính lão sư một chén rượu, Từ Vị cười tủm tỉm uống, nói với hắn:
- "Con có thời gian mang theo thê tử con đến bái phỏng lão sư, ăn một bữa cơm."
- "Tất nhiên sẽ phải tới."
La Thận Viễn cũng cười uống rượu.
Từ Vị không có ở lâu, thời điểm khách khứa còn chưa tan liền chuẩn bị phải đi về.
Dương Lăng bị Chu Phùng cùng Giang Xuân Nghiêm hai người chuốc không ít rượu, lúc này đã ngồi xe ngựa ân sư cùng nhau trở về.
Từ Vị thấy xe ngựa đã nhanh chóng dần dần rời xa Phủ học Phố nhỏ, hỏi Dương Lăng:
- "Từ Minh, Thận Viễn cùng con là tiến sĩ cùng khoa, nay hắn đã là quan bái Tam phẩm thị lang, con lại chính là cái Thất phẩm cấp sự trung, con có oán lão sư bất công hay không?"
Từ Minh là tên tự của Dương Lăng.
Dương Lăng uống rượu có chút nhiều, đầu nóng lên nói:
- "Có cái gì mà oán, La đại nhân là Tân khoa trạng nguyên, con lại là thân liệt nhị giáp.
Còn nữa hắn đích xác có cách trị lũ lụt, chỗ nào nên sửa đê, chỗ nào nên khai thông nước hắn đều nhất thanh nhị sở.
Con đối với thuỷ lợi lại không biết gì cả."
Từ Vị nghe xong liền cười, ánh mắt lộ ra chút hiền lành:
- "Năm đó con dự thi, văn vẻ tài hoa văn hoa xuất chúng.
Tuyệt không thua Thận Viễn."
- "Ngài thích là tốt rồi."
Dương Lăng cười cười, nói:
- "Ngài cảm thấy tốt, có lẽ chủ khảo Lễ bộ thượng thư Tạ đại nhân liền cảm thấy không tốt.
Dương Lăng con lòng mang mênh mông cuồn cuộn, nhưng cũng không có gì, buồn bực có tài nhưng không gặp thời."
Từ Vị thở dài thật dài, hỏi Dương Lăng chuyện Hộ bộ tra xét, Dương Lăng mới nổi lên vài phần tinh thần ứng phó lão sư.
Đợi đến phủ đệ của Dương Lăng, xe ngựa dừng lại để hắn đi xuống, Dương Lăng chào lão sư rồi nhanh như chớp vào phủ, theo sau truyền đến âm thanh răn dạy của nương tử hắn.
Nghe nói lão bà của Dương Lăng là được gả tới từ Thục đều hộ phủ, thập phần hung hãn, phỏng chừng là vì uống rượu bị nương tử răn dạy.
Từ Vị nghe xong liền mỉm cười, thê tử kết tóc với ông đã mất đi mười năm, cũng là người tính tình mạnh mẽ, vị phu nhân bây giờ là tái giá.
Nghe thanh âm như thế liền cảm thấy phi thường hoài niệm.
Môn khách đi theo Từ Vị thấy Dương Lăng đi rồi, liền nói:
- "Dương đại nhân cũng không biết ngài dụng tâm lương khổ...!Lấy La đại nhân hấp dẫn tầm mắt Uông Viễn, người ngài chân chính muốn bồi dưỡng chính là hắn.
Gần đây tấu chương buộc tội La đại nhân rất nhiều, chỉ sợ Uông Viễn cũng bắt đầu cảnh giác."
- "Đứa nhỏ này trong lòng rất mơ hồ, rất khó."
Từ Vị nói,
- "…tính tình La Thận Viễn.....ta có chút sợ.
Lần trước chuyện Bình Xa Bảo, hắn điều biết nhất thanh nhị sở, mà cái gì cũng đều không nói với ta.
Còn có án tử Chiết Giang bố chính sử Lưu Phác, thủ đoạn của hắn rất độc, ai đều không dự đoán được."
- "Nhưng ta lại cảm thấy La đại nhân so với Dương đại nhân là có thủ đoạn, nếu là Dương đại nhân, tuyệt đối vô pháp làm được việc này."
Môn khách đối La Thận Viễn thập phần kính nể.
Từ Vị vẻ mặt có chút hờ hững:
- "Từ Minh mới có khả năng làm thừa tướng...!Thận Viễn, hắn cũng là đệ tử của ta, ta tự nhiên cũng sẽ ra lực ủng hộ hắn.
Hi vọng một ngày kia sau khi chúng ta kéo được Uông Viễn xuống ngựa, Dương Lăng vào nội các có thể kiềm chế La Thận Viễn, đừng để cho hắn làm gian nịnh gây tai họa cho triều đình.
Nếu không ta sớm muộn gì cũng sẽ không lưu hắn..."
Môn khách không nói gì.
Từ Vị cùng Uông Viễn đấu nhiều năm như vậy mà cũng không bị đuổi ra nội các, kỳ thật tâm tính cũng là rất quả quyết.
Hắn chính là có chút đáng tiếc cho La Thận Viễn, nhưng là ai có thể nói hắn không đáng sợ đâu.
Từ Vị lo lắng không phải là không có lý.
Hắn lại đưa cho Từ Vị một bầu rượu.
*** *** *** *** ***
La Nghi Liên chỉ ăn vài chén liền rời đi, nàng trở lại Tây Sương phòng, thấy mẫu thân Kiều di nương còn ngồi xếp bằng ở trên kháng bên cạnh cửa sổ nhắm mắt.
Kiều di nương so với thời điểm trước kia ở Bảo Định La gia gầy hơn, nhưng bởi vì bệnh trạng, thân hình mỏng manh càng lộ ra vài phần diễm sắc.
Trên tóc đen đeo đóa châu hoa phỉ thúy.
Bà chậm rãi mở mắt, tròng mắt như lưu ly, bình tĩnh nói:
- "Con đã trở lại."
Kiều di nương tiếp tay La Nghi Liên đi qua.
- "Mẫu thân."
La Nghi Liên nhỏ giọng hỏi bà,
- "…Hôm nay ngài đã uống thuốc chưa? Không bằng con trước kêu nha hoàn bưng thuốc lên cho ngài."
Kiều Nguyệt Thiền lại lạnh lùng cười:
- "Uống cái gì thuốc, con cũng không phải không biết.
Tam ca kia của con cả ngày cho người buộc ta uống thuốc, chính là muốn buộc ta chết sớm, ta cứ không chết, ta sẽ sống —— ta phải nhìn xem hắn cùng cái tiện nhân kia về sau có cái kết cục gì! Huynh trưởng cưới muội muội? Người khác không biết, La Thận Viễn hắn còn không rõ ràng? Hiện tại La gia hắn định đoạt, thế nhưng làm ra sự việc hoang đường bực này!."
- "Cố Minh Lan tra tấn ta còn chưa đủ, nữ nhi của nàng còn muốn tiếp tục tra tấn ta."
Kiều di nương lạnh lùng nói,
- "Nếu không là La Nghi Ninh, ta làm sao có thể lạc đến nước này, con lại làm sao có thể còn không có gả ra ngoài.
Nàng khen ngược, thành nữ nhi Anh quốc công, hiện tại lại gả cho La Thận Viễn.
Nàng gả trở về vừa vặn, con không nên buông tha nàng..."
Kiều di nương nắm tay nữ nhi dần dần xiết chặt, La Nghi Liên nhìn thấy mu bàn tay bà nổi lên gân xanh, lại nhìn thấy cổ tay của Kiều di nương lộ ra dưới tay áo một vết sẹo dữ tợn.
Không khỏi hốc mắt liền đỏ lên, gật đầu:
- "Mẫu thân, ngài yên tâm.
Con đều nhớ!"
La Nghi Liên ngồi ở bên giường, nàng đẹp càng kinh tâm động phách.
So với mẹ đẻ Kiều di nương nhìn còn đẹp hơn, cằm tiêm gầy, da trắng như tuyết, tóc đen dày xõa ra, dài đến cổ tay áo dài.
Kiều di nương cực kỳ vừa lòng nhìn nữ nhi nói:
- "Bằng dáng vẻ bực này của nữ nhi ta, thế nào không xứng được người trong sạch.
Mẹ cả con Lâm Hải Như, đã nghĩ một ít cửa nhỏ nhà nghèo, ta thấy là nàng ta đang nằm mơ! May mắn phụ thân con không hồ đồ, con nhất định phải bằng chính mình mưu cầu một người trong gia đình thật tốt! Con gả vào nhà cao cửa rộng, nương sống lưng liền thẳng, trong phủ này sẽ không có người cho hai mẹ con chúng ta sắc mặt."
La Nghi Liên nằm ở trên đùi mẫu thân, để mẫu thân chải tóc cho nàng, lẳng lặng gật gật đầu.
[Truyện này đăng tại trang web audiotruyendaomai.com]
*** *** *** *** ***
Thời điểm âm thanh khách khứa vẫn còn huyên náo, Nghi Ninh đã buồn ngủ đến ngủ gà ngủ gật.
Kỳ thật nàng đã ngủ gà ngủ gật, buổi sáng mọi người đều thực khẩn trương, nên thức dậy quá sớm.
Vẫn là Trân Châu tiến vào đánh thức nàng hai lần, chú rể còn không có trở về đâu.
Nàng còn chưa có rửa mặt chải đầu, trang điểm nữ trang vẫn còn làm sao có thể ngủ đây.
Nghi Ninh xoa xoa mặt ngồi thẳng, sai Trân Châu mang chút điểm tâm đến cho nàng ăn, hôm nay thật là đói.
Trân Châu lại cười cười, bưng tới cho nàng mấy miếng sườn xào chua ngọt, một bát canh tuyết nhũ cáp, một dĩa bánh trứng lạc.
Cũng nói:
- "Cô gia sớm đã bảo chuẩn bị xong, nói ngài khẳng định sẽ đói."
Nghi Ninh liếc Trân Châu một cái, Trân Châu chỉ mỉm cười nhìn nàng.
Vẫn là tam ca nghĩ thật chu đáo, thế mà đồ ăn đều đã chuẩn bị trước cho nàng.
Nghi Ninh mới bắt đầu ăn, chờ ăn no rồi càng khốn, Trân Châu dọn bàn đi xuống, nàng lại bắt đầu mệt rã rời, chỉ có thể cưỡng chế tinh thần ngồi ngay ngắn.
Ồn ào náo động xa dần, La Thận Viễn đến bên ngoài tân phòng.
Hai nha đầu mới được an bài cho nàng còn canh giữ ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy hắn khom người hành lễ.
La Thận Viễn vẫy tay cho các nàng lui xuống, lấy lại bình tĩnh, mới đẩy cửa đi vào phòng.
- "Nghi Ninh?"
Hắn gọi một tiếng, nhưng không ai trả lời hắn.
Trong phòng chỉ có ánh nến lẳng lặng cháy.
La Thận Viễn trước đi tịnh phòng tắm rửa thay đổi xiêm y.
Chờ sau khi đi vào đẩy ra màn, mới phát hiện nàng cư nhiên dựa vào cây cột giường, liền như vậy đang ngủ.
Một thân giá y đỏ thẫm, mũi phượng áo choàng vẫn còn, cũng không biết có nặng hay không.
Trên khuôn mặt tuấn lãng luôn luôn tối tăm của hắn lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, giơ tay muốn ôm nàng đến trên giường đi ngủ.
Nhưng hắn vừa mới tới gần Nghi Ninh liền cảm giác được, khi đôi tay vừa đụng tới thắt lưng nàng, nàng lập tức liền tỉnh lại.
Nhưng thời điểm ngẩng đầu vừa vặn đụng vào cằm La Thận Viễn, nàng vội vã muốn trốn, lại cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của hắn, không khỏi thì thào hỏi:
- "Tam ca, huynh xã giao xong rồi à?"
La Thận Viễn thu tay nói:
- "Ừ, huynh thấy muội đang ngủ, muốn ôm muội đến trên giường đi ngủ."
Thời điểm trước kia hắn là huynh trưởng, để hắn ôm không có là cái gì.
Hiện tại hắn là trượng phu của nàng, không biết sao ngược lại có loại ái muội.
Nàng đẩy tay hắn ra, quay đầu nhìn xung quanh, nha đầu lại không có ở trong phòng.
Không biết nên nói cái gì, chỉ nói:
- "Muội còn chưa có rửa mặt, không thể ngủ."
Nàng còn đồ trang sức và trang điểm trên mặt đấy.
- "Được." Hắn gật đầu nói, "…Muốn huynh gọi nha hoàn của muội vào không?"
Dứt lời đứng dậy đi ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau Trân Châu cùng Đồi Mồi liền đi vào.
Hai nàng hầu hạ Nghi Ninh lấy xuống dây tơ vàng cột tóc, dây xích kim bảo cột tóc, trâm vàng tất cả đồ trang sức.
Sau đó tóc của nàng liền xỏa ra, tóc của nàng nhuyễn mịn giống như một tấm tơ lụa, sau khi xỏa ra liền rơi dài xuống dưới.
Nàng ở tịnh phòng tắm rửa xong, thoa hương cao.
Nhìn chính mình sau khi tắm rửa xong trong gương đồng có chút xuất thần.
Trân Châu trong lòng cũng có chút không yên.
Tiểu thư tuổi còn nhỏ, lúc gần đi Ngụy lão phu nhân đã kêu Trân Châu cùng Đồi Mồi tới dặn dò qua, chờ sau khi tiểu thư cập kê mới để cho cô gia cùng tiểu thư làm chuyện phòng the, các nàng đã đồng ý.
Lúc này trong lòng liền có chút không yên.
Bây giờ có làm chuyện phòng the hay không, các nàng không ở trong phòng hầu hạ như thế nào mà biết.
Cô gia mạnh mẽ bảo để tiểu thư cùng hắn ngủ là được rồi, vị tất còn có thể xảy ra chuyện gì? Bởi vậy chỉ có thể dặn dò Nghi Ninh:
- "Nếu như cô gia đối với ngài không tốt, có cái gì không thoải mái.
Nhất định phải kêu nô tì vào, ngài phải nhớ kỹ?"
Nghi Ninh thấy dáng vẻ hai nàng khẩn trương có chút muốn cười, Tam ca có thể có cái gì đối nàng không tốt, nhưng vẻ mặt Trân Châu lại nghiêm túc.
Dù sao thời điểm nhìn thấy tiểu thư đứng ở bên cạnh cô gia, tiểu thư cũng chỉ cao tới bả vai cô gia đấy! Thân thể thật sự là nhỏ bé, cô gia lại là người cao tướng lớn, hơn nữa đã hai mươi hai...
- "Được rồi, ta nhớ kỹ."
Nghi Ninh cảm thấy có thể có cái gì, thuận miệng đáp ứng nàng.
Dù sao vừa rồi còn có bà tử bế một chăn đệm giường khác tiến vào, hẳn là La Thận Viễn đã phân phó.
Tâm tình nàng vẫn là có chút khẩn trương, nhưng cũng không không yên.
Để cho Trân Châu cùng Đồi Mồi lui xuống trước, sau đó đi vào nguyệt môn, đẩy ra màn giường.
Kết quả lúc đi vào, phát hiện hắn đang ngủ ở giường bên ngoài, mắt nhắm lại.
Mặc áo đơn lăng đoạn trắng, ngực kiên cố hơi hơi phập phồng.
Nghi Ninh nhẹ nhàng thở ra, đang ngủ là tốt rồi, đang ngủ nàng sẽ không cần nghĩ làm sao đối mặt hắn.
Nàng quay đầu lại nhìn chung quanh trong phòng, nhìn thấy đôi nến long phượng còn đang cháy, nàng lẳng lặng đi đến đôi nến trước mặt này nhìn đôi nến đang cháy xuất thần.
Ngọn lửa ở trong đêm lạnh hơi hơi rung động, bên ngoài truyền đến âm thanh thùng thùng.
Nàng nhớ được phải tắt nến mới có thể ngủ, trước khi thành thân không nhớ tới việc này.
Tập tục thế gian, mặc kệ tin hay không nhưng phải nghe theo mới được...
Nghi Ninh cuốn quít tìm kéo trong mấy cái hồng trù, duỗi đến trên ngọn lửa, phách một tiếng.
Lúc này nàng mới xem như làm xong.
Tay chân nhẹ nhàng đi đến trước giường chuẩn bị đi đến bên trong ngủ, ai biết thời điểm muốn nhẹ nhàng bước qua hắn, không nghĩ qua là liền đụng vào tay hắn, nàng muốn bắt cái gì đó để ổn định lại nhưng không kịp, kinh hô một tiếng bổ nhào vào trên người hắn.
Sau đó nàng ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt hắn đang nhìn nàng, căn bản là không có ngủ.
Phỏng chừng vừa rồi cũng là giả bộ.
Hai người quá thân cận, Nghi Ninh muốn đứng lên, bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn, tựa hồ như lưỡi dao sắc bén, nàng thế nhưng thế nào đều không đứng lên được.
- "Tam ca, muội không cẩn thận..."
Nghi Ninh nhỏ giọng nói,
- "…Muội thật sự không đứng lên được, huynh giúp muội một tay đi."
Tóc của nàng dài phân tán ở trên người nàng, áo đơn lăng đoạn nhìn đi vào da thịt chính là trắng ngấy, vừa mịn vừa mềm, lại hướng vào bên trong một chút còn có bóng ma mềm mại.
Cổ tay để ở trên ngực hắn cũng là tinh tế nho nhỏ, đại để nhuyễn ngọc ôn hương như thế, đụng tới chỗ kiên cố nào của hắn đều là nóng bỏng đốt lửa.
La Thận Viễn vốn chính là suy nghĩ nhiều năm, nhiều lần đụng tới nàng chỉ sợ chính mình nhịn không được, cho nên kính nhi viễn chi*.
Nhưng tư vị ôm vào trong ngực áp ở dưới thân chỉ là cảnh trong mơ, đã sớm mơ tưởng nhiều ngày, chính là nghĩ đến trước đó đáp ứng nàng mới phải cố gắng chịu đựng.
(Chú thích: kính nhi viễn chi là tôn trọng và giữ khoảng cách)
Vừa mới nghe được tiếng nước bên trong, cả người La Thận Viễn cương cứng, cũng bất quá là nhắm mắt lại giả bộ ngủ mà thôi.
Nghe được nàng càng ngày càng gần, không nghĩ tới nàng lại té ngã ở trên người hắn, còn thế nào đều không đứng lên!
- "Được."
Hắn chậm rãi cầm tay nàng, lý trí biết là phải đở nàng đứng lên, lại không biết thế nào đột nhiên kéo xuống.
Nghi Ninh thế nào địch nổi lực đạo của hắn, không phản ứng kịp, toàn bộ lại nhào vào trên người hắn.
Nghi Ninh chỉ cảm thấy thân thể hắn thực nóng, cơ hồ chính là nóng bỏng.
Nghi Ninh đè nặng trên ngực rắn chắc của La Thận Viễn, bàn tay to như kìm sắt của hắn ôm nàng, giải dụa vài cái lại tránh không thoát.
La Thận Viễn so với ngày thường có chút khác biệt.
Nàng lắp bắp nói:
- "Tam ca...!Huynh không phải nói lấy huynh muội chi lễ..."
Cái này thấy thế nào đều cảm thấy không giống như là huynh muội chi lễ nha!
Tuy rằng nói huynh muội chi lễ, nhưng hắn đã sớm không coi nàng là thân muội muội.
Tay hắn rắn chắc mạnh mẽ như vậy, nếu như áp nàng ở dưới thân, nàng bé bỏng tinh tế như vậy, làm thế nào mà phản kháng.
La Thận Viễn hô hấp càng ngày càng ồ ồ, không cách nào ức chế nói:
- "Muội đã biết vậy, còn ngã ở trên người huynh..."
Đó là nói cái gì vậy!
Nghi Ninh lại thử giật giật tay, khóc tang nói:
- "Muội thật sự không phải cố ý mà!"
Tiếng của Nghi Ninh mang theo mềm yếu khóc than, tinh tế như con mèo nhỏ.
Hắn nghĩ đến thời điểm ngày thường nàng khóc kêu chính mình tam ca, trong lòng hắn còn có ý niệm tà ác như vậy, chính là nàng cho tới bây giờ không biết mà thôi.
Rốt cuộc hắn nhịn không được xoay người áp nàng ở dưới thân.
Nghi Ninh theo bản năng muốn ngăn trở hắn, lại bị hắn một tay liền chế trụ, La Thận Viễn bị trêu chọc đã nhẫn đến cực hạn, cúi đầu liền ngậm lấy vành tai nàng.
Nghi Ninh bị động tác đột nhiên của hắn làm cho sợ run, cảm giác tê dại từ vành tai không ngừng truyền đến, nàng giơ tay nắm lấy vạt áo của hắn.
Vừa rồi hắn vẫn nói là huynh muội ở chung mà! Hắn hiện tại lại đè lên nàng.
Thân hình nặng nề áp chế xuống, nàng căn bản là không thể động đậy.
- "Tam ca, huynh đè muội đau quá..."
Nghi Ninh cảm thấy hắn đè có chút đau, nàng thật sự là nhịn không được, mới gọi hắn.
Âm thanh nàng thực vội, La Thận Viễn nghe xong mới hồi phục tinh thần lại.
Làn da Nghi Ninh yếu ớt, trên da thịt nõn nà lưu lại rất nhiều ngấn đỏ, trên cổ tay cũng là một vòng đỏ, vạt áo đã bị hắn xả hỗn độn, nhìn qua phi thường ghê người.
- "Thực xin lỗi..."
Hắn thuận theo buông tay, sau đó xuống giường liền lập tức đi tịnh phòng.
Nghi Ninh nghe bên trong truyền ra tiếng nước, trước đó hắn mới tắm rửa qua...!Nàng cũng không phải người chưa biết sự đời, tự nhiên biết như vậy là có ý nghĩa gì.
Kỳ thật sớm muộn gì đều sẽ phải đến, Nghi Ninh chậm rãi thở hắt ra.
Tuy rằng nàng hiện tại đích xác còn nhỏ, nhưng cũng không phải nhỏ như vậy liền lập gia đình.
Hoặc là vừa rồi nên đáp ứng hắn...!Nghi Ninh lung tung nghĩ, nhưng này đó đều là ý tưởng, về phần thế nào ứng phó nàng còn chưa có nghĩ tới.
Nàng kéo lại quần áo đã bị hắn làm hỗn độn, sau đó nhìn thấy La Thận Viễn một lần nữa đã trở lại, trên người hắn còn có chút ướt át.
La Thận Viễn lên giường, nhìn thấy nàng còn nhìn mình.
Nói:
- "Vừa rồi...!Muội đã bị dọa à?"
Mình biết rõ nàng còn nhỏ không chịu nổi, nhưng vừa rồi chính là mất đi lý trí.
Dù sao cũng là nàng nằm ở trên người mình, còn lộn xộn.
Nam nhân có thể cùng người mình thích ngủ ở trên một giường không động tâm tư, tuyệt đối là không có khả năng.
La Thận Viễn đột nhiên ý thức được điểm ấy.
- "Không sao."
Nghi Ninh nghĩ nghĩ.
Tuy rằng là hắn thương tiếc chính mình, nhưng hẳn là giúp hắn...!Lần sau liền phối hợp với hắn đi, nàng nghĩ thầm, sau đó cuốn đệm chăn đến trên người.
Xem nàng một bộ dáng buồn ngủ, La Thận Viễn trầm mặc một lát.
Buông màn xuống, nhất thời trong phòng chỉ còn lại có ánh sáng mông lung.
Hắn cũng nằm xuống bên cạnh nàng, Nghi Ninh nghĩ rằng nên nghỉ ngơi thôi.
Ai biết vừa nhắm mắt lại, một đôi tay to liền kéo nàng qua, nàng lại rơi vào vòng ôm ấm áp.
Nghi Ninh lần này mở to mắt nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích.
La Thận Viễn liền cúi đầu hôn trán của nàng, thấp giọng nói:
- "Thực xin lỗi."
Hắn xuống chút nữa, lại hôn lên mặt nàng.
Sau đó chần chờ một chút, mới nhẹ nhàng chạm nhẹ môi nàng.
Nghi Ninh cảm thấy có chút tê dại, nhưng hắn đã buông nàng ra.
Nghi Ninh cầm lấy vạt áo hắn dựa vào ngực hắn, ngửi mùi hương quen thuộc trên người hắn.
Hôn như vậy, Nghi Ninh đột nhiên còn có chút đỏ mặt, nghĩ rằng may mắn là hắn không nhìn thấy.
Nàng gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- "Tam ca, cái này…..có cái gì phải xin lỗi."
La Thận Viễn trầm mặc một lát, đột nhiên lại nói với nàng:
- "Huynh vừa rồi đã nghĩ nói, muội hiện tại không thể kêu tam ca.
Nên gọi là cái gì?"
Gọi cái gì, tam ca không phải rất tốt sao, cũng đã kêu nhiều năm như vậy.
Đổi thành ca ca à? Phu quân sao? Quan nhân? Hay là trực tiếp gọi tên tự… quên đi.
Nghi Ninh định xong chủ ý, động môi vài lần, mới thử thăm dò nói:
- "...Thận Viễn?"
Hắn giống như không phải thực vừa lòng.
- "Muội nghĩ mãi mới ra cái này?"
Còn có phu quân, Nghi Ninh nghĩ nghĩ nói:
- "Nếu muội kêu phu quân, huynh nghe có quen không?"
La Thận Viễn nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là xoa xoa tóc nàng nói:
- "Quên đi, tùy muội vậy.
Hiện tại mau ngủ đi, ngày mai muội còn phải dậy sớm để nhận thân."
Nghi Ninh lần đầu tiên ở trong lòng hắn ngủ, hơi có chút không quen.
Lòng ngực phập phồng, trên người hắn mùi hương nam tính sạch sẽ.
Nhưng hết thảy cái này đều làm cho người ta thực an tâm, nàng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng giăng đèn kết hoa trong phòng này, đây là đêm tân hôn của nàng...
Người nằm bên cạnh là hắn, tuy rằng tình cảnh như vậy có vài phần xa lạ.
Dù sao nàng cùng La Thận Viễn chưa bao giờ ở trong đêm tối nằm cùng nhau như vậy, nhưng nhìn thấy hắn nằm ở cạnh bên, thân ảnh cao lớn ngăn trở ánh nến.
Nàng liền có loại cảm giác cái gì đều không cần sợ, phi thường an tâm.
La Thận Viễn nhắm mắt lại, trong đầu đều là thời điểm vừa rồi nhìn hình dáng Nghi Ninh mặc đồ lót dưới ánh đèn.
Ánh sáng chiếu lên sườn mặt của nàng, vẻ mặt nàng thực nghiêm cẩn, đầy phòng ánh nến huy hoàng.
Hắn sẽ luôn luôn nhớ kỹ.
************
......
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...