Nam Minh Nguyệt đã chết.
Con mắt Nam Khánh trầm xuống, cúi đầu, nhìn Sở Khuynh Ca: “Cửu công chúa, ngươi còn muốn nói gì sao?”
“Hung thủ là một người khác.
” Sở Khuynh Ca thản nhiên nói.
Nam Dương tức giận nói: “Xin hỏi Cửu công chúa, lúc trước Minh Nguyệt gặp chuyện không may, ngươi có gặp qua Minh Nguyệt không?”
“Có!”
“Vậy dám hỏi công chúa, đêm nay có theo dõi Minh Nguyệt hay không?"
"Có.
"
“Đến cùng là làm gì vậy?” Sắc mặt Nam Dương trầm xuống, nổi giận!
“Ngươi và Minh Nguyệt, đến tột cùng là có đụng chạm gì vậy?”
“Ta cùng với Minh Nguyệt công chúa, khoogn có bất kỳ đụng chạm gì, nhưng tối nay có một tiểu cung nữ bên cạnh ta đi lạc, ta hoài nghi chuyện này có liên quan đến Minh Nguyệt công chúa, cho nên, mới luôn theo dõi.
”
“Ăn nói bậy bạ! Minh Nguyệt làm sao có thể để ý đến một tiểu cung nữ bên cạnh ngươi chứ?”
Nam Dương quay đầu lại, nhìn Nam Khánh ngồi ở trên cao, kìm nén lửa giận nói: “Bệ hạ, việc này chắc hẳn là Cửu công chúa gây ra, cầu xin bệ hạ minh giám!”
Nam Khánh và Hàn Thượng Cung nhìn nhau.
Nam Khánh ho khan vài tiếng, ánh mắt mới nhìn vào người Sở Khuynh Ca: “Cửu công chúa, ngươi nói xem, ngươi có chứng cứ gì để chứng minh ai mới là hung thủ?”
Vừa rồi, không phải luôn nói là có chứng cớ gì sao?
Hiện tại nếu không thể lấy chứng cớ ra, vấn đề này sẽ không được giải quyết.
“Ta có chứng cớ, nhưng bây giờ không nói ra được.
” Khuynh Ca mặt không biểu tình trả lời.
“Yêu ngôn mê hoặc!” Nam Dương quay lại trừng mắt nhìn nàng: “Đã có bằng chứng thì nộp ngay lập tức, nếu không, ngươi cũng chỉ là kéo dài thời gian mà thôi!”
Đúng là hiện tại Sở Khuynh Ca đang kéo dài thời gian.
Hiện tại Lam Vũ không có tin tức gì, nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chuyện Nam Minh Nguyệt đưa Thất Xảo đi giấu, hiện tại nàng không xác định được Nam Bác Mẫn có biết chuyện hay không.
Gặp được Thất Xảo, tất nhiên là hai người Nam Minh Nguyệt và Nam Bác Mẫn.
Nếu hiện tại nàng nói ra chút gì đó, Nam Bắc Minh nhất định sẽ nhất phách lưỡng tán, Thất Xảo có thể không gặp nguy hiểm.
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Nam Khánh, vẻ mặt thành khẩn: "Bệ hạ, thần sẽ đưa ra chứng cứ, nhưng xin bệ hạ hãy đồng ý hai yêu cầu của thần.
"
Nam Dương định nói gì đó thì Nam Khánh xua tay, ra hiệu cho nàng ta bình tĩnh một chút, đừng vội.
“Ngươi nói đi.
” Nam Khánh nói.
Sở Khuynh Ca thở dài nói: "Thứ nhất cho ta thời gian hai canh giờ, trước bình minh ta sẽ cho các ngươi chứng cứ.
"
“Thứ hai, trong khoảng thời gian này, thi thể của Minh Nguyệt công chúa, tất cả những thứ trên người nàng ta, không cho bất luận kẻ nào động vào, phải đích thân bệ hạ bảo vệ!”
Nam Khánh lại liếc nhìn Hàn Thượng cung, vẻ mặt Hàn Thượng cung kinh ngạc: “Chẳng lẽ, chứng cứ ở! Ở trên thi thể của công chúa Minh Nguyệt?”
Lại liếc nhìn thi thể được khiêng vào trong điện kia, Hàn Thượng cung và Nam Khánh nhịn không được mà thở dài.
Dù sao đó cũng là một đứa trẻ mình tận mắt nhìn nó lớn lên, một cô nương xuất sắc như thế, không ngờ tới, hương tan ngọc nát chết trong một đêm.
Tuy rằng hoàng gia thân tình so với nhân gia tầm thường vẫn đạm mạc hơn rất nhiều, huống chi là đứa trẻ mà Nam Dương nhận nuôi.
Nhưng, cuối cùng vẫn có chút tình nghĩa.
Cuối cùng Nam Khánh, bất đắc dĩ gật đầu: “Được, trẫm cho ngươi thời gian hai canh giờ.
”
“Bệ hạ! ” Nam Dương không phục.
“Hoàng nhi, trẫm hiểu tâm tình của ngươi lúc này, nhưng ngộ nhỡ, sau hai canh giờ, Cửu công chúa thật sự tìm được chứng cớ, tìm ra thủ phạm thì sao?”
Kỳ thật, trong tình huống như vậy, Sở Khuynh Ca muốn tìm ra thủ phạm, là rất khó khăn.
Nhưng ngay cả Nam Dương cũng có chút chờ mong, có một loại cảm giác giống như năm đó.
Có lẽ, tiểu nha đầu này thật sự có thể tạo ra kỳ tích!
Nàng ta chờ.
Nam Dương trừng mắt nhìn Sở Khuynh Ca, cuối cùng cắn răng nói: “Được! Ta sẽ đợi thêm hai canh giờ nữa! Nhưng, trong vòng hai giờ này, bệ hạ phải cam đoan Cửu công chúa không có cơ hội “bịa đặt” ra một cái gọi là chứng cớ!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...