Nhật Ký Dưỡng Thành Nữ Bá Vương


Hai cái tên Thất Xảo và Sở Khuynh Ca này khiến trong đáy mắt Linh Lung toát lên một nỗi thù hận vô đối.

Nhưng, nỗi hận thù đó của nàng ta dường như cũng chỉ lóe lên trong phút chốc rồi cũng biến mất.

Nàng ta bình tĩnh trở lại.

Ấy vậy mà còn có thể bật cười thành tiếng.

Sở Vi Vân chỉ cảm thấy da đầu tê rần một trận, đối diện trước một nữ nhân kinh khủng như vậy khiến nàng ta muốn bỏ của chạy lấy người cũng không có sức lực.

"Ta sẽ tìm bọn họ báo thù, ta sẽ khiến mấy ả sống không bằng chết.

"
Lúc nói mấy lời này, vẻ mặt Linh Lung không bày ra chút phẫn nộ nào.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

Nàng ta nhìn chằm chằm Sở Vi Vân, ánh mắt đã hoàn toàn lạnh đến âm độ.


"Cho nên, bắt đầu từ bây giờ ngươi nhất định phải ngoan ngoãn làm việc cho ta, nếu không ta sẽ lấy dao găm làm ngươi giống như đã làm với ả cung nữ kia, từng dao một mà hủy hoại đi khuôn mặt của ngươi!"
Nơi mà Sở Vi Vân xuất chinh tên là biên giới Bắc Lan.

Bên ngoài biên giới Bắc Lan hiện tại đang bị chiếm đóng bởi một bộ lạc tên là tộc Thương Lang.

Lúc trước trong ngoài biên giới đó bá tánh vẫn sống rất yên ổn, chẳng có gì đáng bận tâm.

Nhưng mà gần nửa năm trở lại đây, tộc Thương Lang vẫn luôn có ý định muốn chiếm thành Bắc Lan.

Cho nên Nam Khánh bỗng mở lời, bảo Sở Vi Vân xuất chinh tới thành Bắc Lan.

Dựa theo suy đoán của Khuynh Ca, tòa thành Bắc Lan này chỉ e là nơi mà Nam Dương đã mơ ước từ lâu.

Chỉ đợi đến khi thành Bắc Lan thất thủ, có thể bà ta sẽ xuất binh với quy mô lớn, sau khi đẩy lùi tộc Thương Lang cũng sẽ khiến nơi này trở thành thứ nằm trong túi của bà ta.

Tới lúc đó trong tay bà ta có thêm một tòa thành Bắc Lan, lại có thêm được mấy phần khí thế để ra oai hò hét với Nam Khánh.

Không ngờ Nam Khánh lại đoán ra được ý đồ của bà ta, trước tiên lấy danh nghĩa để sai người của mình tới thành Bắc Lan.

Chỉ cần đẩy lùi được tộc Thương Lang thì Sở Vi Vân sẽ có thể hợp lẽ trở thành thành chủ của thành Bắc Lan này.

Như vậy thì nơi ngập tràn nguy cơ như thành Bắc Lan này lại nghiễm nhiên trở lại vào trong tay của Nam Khánh.

Nam Dương bây giờ, chỉ e là đang tức chết rồi nhỉ?
Khuynh Ca thuộc lòng bản đồ mô phỏng, sau đó mới cất đi.

Nàng đứng lên, chậm rãi xoay người.

Lại vừa nhìn qua đồng hồ cát đã ước chừng được sắp đến mười giờ tối rồi.

Nhưng Thất Xảo lại không mang nước nóng tới để cho nàng tắm nữa chứ?
Nha đầu này, càng ngày càng lười rồi.

Khuynh Ca đi ra cửa, đi về phía phòng của Thất Xảo.


Nhưng ngó mắt vào lại thấy phòng của Thất Xảo tối om không bật đèn, không có trong phòng?
Nhớ tới tối nay Thất Xảo có đòi hai lọ thuốc cùng với mình, đột nhiên trong lòng nàng lại xoẹt qua một tia bất an.

Nàng nhanh chân bước tới, đẩy phòng của Thất Xảo ra.

Vén cái nắp Dạ Minh Châu lên nhìn thử, giường trong phòng và cả đệm giường đều chưa từng bị động tới.

Nha đầu này, rốt cuộc là đi đâu rồi?
Sở Khuynh Ca càng thêm lo lắng, nhanh chân bước ra khỏi phòng.

Đang muốn ra ngoài thì bất thình lình lại gặp Phong Ly Dạ vừa mới quay trở về.

Cả hai người muốn ra khỏi cửa, người lại muốn vào cửa, hai tầm mắt cũng vì thế mà nhanh chóng đụng nhau.

Tình huống rất ngượng nghịu.

Rồi có cần chào hỏi một câu hay không đây?
Dù sao thì lần trước gặp mặt đã náo đến không thể giảng hòa, đã nói xong cả rồi, dường như là cả đời này không muốn có bất cứ dính líu gì với nhau nữa.

Huống chi, hắn cũng đã muốn thành thân với Sở Vi Vân rồi.

Nghĩ tới đây thì cũng không có gì mà ngượng nghịu nữa, Sở Khuynh Ca ngẩng đầu, không ngờ Phong Ly Dạ lại vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Sự lúng túng trong đáy mắt chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nàng lạnh lùng nói: "Nghe nói Thế tử gia đã đồng ý cưới Vân quận chúa, xin chúc mừng! Chỉ là Thế tử gia có ý định ở lại Nam Tấn sao?"
Sở Vi Vân là tiểu điện hạ của Nam Tấn, là điện hạ tương lại, thậm chí là nữ vương.


Sở Vi Vân không thể về nước Sở, như vậy thì hắn thật sự phải ở lại nơi này?
Phong Ly Dạ không bày ra cảm xúc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào nụ cười giả tạo nơi khóe môi của người kia.

Hắn hừ lạnh: "Nàng ghen?"
"Thế tử gia thật biết nói đùa.

"
"Nếu không phải ghen thì không được hỏi tới chuyện của bổn Thế tử!"
Nói câu này xong, hắn cũng cất bước rời khỏi, không hề lưu luyến.

Khuynh Ca nhíu mày, trong lòng dấy lên một tia oán hận.

Ai hỏi tới chứ? Còn không phải là chào hỏi nữa đi?
Nàng khảng khái muốn đi ra ngoài cửa viện, khoảnh khắc hai người thoáng lướt qua nhau đó, chóp mũi nàng lại ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt!
Khuynh Ca dừng bước.

Trên người Phong Ly Dạ, tại sao lại có mùi thuốc của Thất Xảo?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận