Mười mấy người xông vào hậu viện, tất cả đều là tướng sĩ của phủ Tướng quân, những huynh đệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tần Tướng quân.
Đi phía sau lưng các huynh đệ là một vị phu nhân mặc bộ đồ màu trắng đơn giản, vậy mà lại là phu nhân Tướng quân, Lý thị!
Mặt Sở Khuynh Ca không có biểu cảm, nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý thị.
“Chuyện của Tần Tướng quân, các người tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, nói chung là ông ấy không chết được, bây giờ bất kỳ một đại phu nào cũng có thể cứu sống ông ấy.
”
Nàng quả thực có vài phần giận dỗi.
Bệnh nhân mà bản thân khổ cực cứu trở về lại để cho một đại phu tạp nham bừa bãi nào đó cướp mất công lao, còn nàng thì trở thành tội nhân.
Ai có thể không tức chứ?
Có điều, sự bực bội của Sở Khuynh Ca đã được trút ra gần hết.
Dù sao Tần Tướng quân cũng là một tướng quân tốt, có thể khỏe lên là được, ai cứu cũng không quan trọng.
Còn những người này, nếu đã không thể khai thông, chi bằng không để ý tới.
Vậy những người này còn muốn đến làm cái gì?
Sở Khuynh Ca liền nhíu mày: “Chẳng lẽ là đại phu làm ẩu, khiến cho bệnh tình của Tần Tướng quân nặng thêm rồi sao?”
"Sở Khuynh Ca, chuyện đã tới nước này, ngươi còn muốn lừa gạt ai?”
Lúc nãy Sở Vi Vân còn thở yếu ớt, ngay cả đứng cũng không vững, vậy mà không biết đã lấy sức lực ở đâu, lại đẩy Nhu Nhi ra, bước nhanh tới.
Đi mau hơn khiến vết thương ở ngực bị căng ra, càng đau đớn!
Nhưng nàng ta cố gắng chịu đựng, cuối cùng cũng có cơ hội trừng trị Sở Khuynh Ca, nàng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này!
“Khuynh Ca muội muội, nếu không phải tại ngươi dùng dao cắt lung tung trên người Tần Tướng quân, Tần Tướng quân sẽ có thể như vậy sao?”
Nàng ta chớp chớp mắt, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu lập tức rơi xuống từ khóe mắt.
Một dáng vẻ trách trời thương dân.
“Khuynh Ca muội muội, tuy rằng ngươi và ta đều là người của hoàng gia nhưng lúc này ta không thể giúp ngươi!”
“Ngươi lạm sát kẻ vô tội, xem mạng người như cỏ rác, ta phải vì việc nước quên tình nhà, cho dù người của phủ Tướng quân gϊếŧ ngươi, ta cũng sẽ không giúp ngươi xin tha thứ, ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Nàng ta đang ám chỉ, dù cho người của phủ Tướng quân thực sự gϊếŧ chết Cửu Công chúa, nàng ta cũng sẽ không quay về Hoàng thành, nói lung tung trước mặt người Hoàng thất.
Phong Ly Dạ sầm mặt lại, bước nhanh đến đó, đứng ở trước mặt Sở Khuynh Ca.
Hắn không biết ở phủ Tướng quân đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu như thật sự có điều bất trắc, có lẽ huynh đệ trong phủ sẽ tìm Sở Khuynh Ca liều mạng.
Sở Vi Vân vừa thấy bộ dạng muốn bảo vệ Sở Khuynh Ca này của hắn, lập tức khó chịu một hồi.
Nàng ta cắn răng nhịn đau, muốn đến giúp Lý thị.
"Phu nhân, xin… xin ngươi nén bi thương, Tướng quân trên trời có linh, cũng không muốn nhìn thấy ngươi như vậy, chỉ cần ngươi báo thù cho ông ấy, Tướng quân cũng sẽ không hối tiếc!
“Quận chúa!” Ngay cả Phong Tảo bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, nóng nảy nói: “Cửu Công chúa cũng chỉ muốn cứu Tần Tướng quân, nàng chẳng hề có ý muốn làm hại Tần Tướng quân!”
Rốt cuộc Phong Tảo đã nhìn ra, bây giờ Thế tử gia nhà mình muốn bảo vệ Cửu Công chúa.
Nếu như thật sự tấn công, ngộ nhỡ cả Thế tử gia nhà bọn họ cũng bị thương thì làm sao đây?
Thế tử gia cũng không muốn ra tay với huynh đệ của phủ Tướng quân.
Lý thị liếc mắt nhìn nàng ta, Quận chúa một câu lại một câu nén bi thương, quá không may mắn.
Bà ấy thấy hơi phản cảm, nhẹ nhàng đẩy Sở Vi Vân ra.
Sau đó, vậy mà lại quỳ xuống “phịch” một tiếng trước mặt Sở Khuynh Ca.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...