Nàng tên là Sở Khuynh, từ nhỏ nàng đã ở bên cạnh mẫu thân của mình.
Kể từ khi nàng nhớ được mọi chuyện, nàng chưa từng gặp phụ thân của mình.
Nàng theo họ của mẫu thân, mẫu thân nàng họ Sở, và nàng cũng là họ Sở.
Mẫu thân nàng tên là Sở Tinh.
……
Hai mắt Phượng Cửu Khanh như hai cá hố đen, sâu không thấy đáy.
Sau khi nhìn vào nó, không thể dời mắt đi và cũng không thể thoát ra được.
Thậm chí đến cuối cùng, Khuynh Ca cũng vẫn không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn.
Trong người có chút hơi rượu, trong sâu thẳm đôi mắt sâu thằm của Phượng Cửu Khanh, tầm mắt của ông ta dần trở nên mờ mịt, cho đến khi ý thức của ông ta cũng hoàn toàn mất đi.
Bà ấy có phải là Sở Tinh không, có phải không? Bà ấy có phải không?
“Mẫu thân!”
Sở Khuynh Ca đột ngột ngồi dậy, thở gấp gáp, lồng ngực không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Đưa mắt nhìn lên, nàng đã trở về tẩm điện của mình, phòng dành cho khách ở điện Vĩnh Hòa.
Thất Xảo đang bưng chậu nước đạp cửa xông vào: “Có chuyện gì vậy?”
Sở Khuynh Ca quay đầu sang nhìn, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Nàng rõ ràng là đang uống rượu với Phượng Cửu Khanh, sao lại đột nhiên quay lại đây?
Thất Xảo đặt chậu nước xuống, bước tới, cẩn thận quan sát xung quanh.
Nhìn thấy nàng không hề có dấu vết bị thương, nàng ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lớn như vậy rồi còn gặp ác mộng, gặp ác mộng thì cũng không sao, còn kêu gào! Ai không biết còn tưởng rằng người đang gặp nguy hiểm gì đó đấy, dọa ta sợ chết khiếp.
”
Khuynh Ca đưa tay lên lau trán, quả nhiên đầy mồ hôi lạnh.
Gặp ác mộng?
Không, nàng không gặp ác mộng, đó không phải là mơ!
“Làm sao ta về được đây?” Nàng xoa xoa mi tâm, trấn tĩnh lại rồi mới xuống giường.
“Người tự mình đi về đấy.
” Thất Xảo liếc nhìn nàng, như thể câu hỏi này của nàng quá dư thừa.
“Tự mình? Khi nào?” Nàng thật sự không nhớ được, nàng rốt cuộc đã trở về như thế nào?
Thất Xảo liếc nhìn nàng, ánh mắt đầy sự nghi ngờ: “Không người bị bệnh rồi đó chứ?”
Nàng ta đưa tay và chạm thử vào trán Khuynh Ca.
Nhiệt độ bình thường, không có cái gọi là sốt đến mức hư não.
Thất Xảo thở phào nhẹ nhõm: “Không sao! Ta thật sự sợ không có ai trả tiền công cho ta.
”
“! ” khuynh ca suýt chút nữa là đã liếc nàng ta, chỉ biết có tiền mà thôi!
Không dễ thương chút nào!
“Ta đêm qua! ”
“Tối hôm qua, sau khi chữa trị cho thế tử gia người đã tự mình quay về, ôi! Lam Vũ, ta và Mục Uyên ở cùng người.
Sau đó, người đuổi chúng ta đi rồi một mình đi ngủ.
”
Thất Xảo vẫn rất nghi hoặc, nghiêng đầu quan sát nàng: “Thật sự đã quên rồi sao? Ngủ mê quá à?”
Khuynh Ca không nói gì.
Mang ủng vào, tắm rửa sạch sẽ và nhanh chóng bước ra khỏi cửa.
Nàng phải đi đến điện Khâm An một chuyến!
“Công chúa, người đi đâu vậy?” Vừa ra khỏi cửa, Lam Vũ đã chào hỏi nàng.
“Ta đi đến điện Khâm An.
” Nàng không giải thích lý do bên trong đó, nhưng nàng nhất định phải đến điện Khâm An một chuyến mới được.
Trong điện Khâm An, có bí mật mà nàng muốn!
“Điện Khâm An?” Vẻ mặt Lam Vũ có chút kỳ quái: “Công chúa, điện Khâm An sáng nay bốc cháy rồi, cách đây không lâu khó khăn lắm mới dập tắt lửa được.
”
“Cái gì?” Khuynh Ca nắm lấy vạt áo trước của hắn ta, nôn nóng: “Làm sao có bốc cháy được? Phượng Cửu Khanh thì sao?
Ông ta thế nào rồi?”
“Người đang nói đến quốc sư?” Lam Vũ cũng vừa mới nghe ngóng tin tức này rồi trở về, tạm thời vẫn là không biết tin tức này có chính xác hay không.
“Quốc sư đại nhân hiện tại tạm thời đang ở tẩm điện của bệ hạ.
”
Điện Khâm An bị cháy, đương nhiên phải đợi điện đường sửa chữa lại xong hết, quốc sư mới có thể chuyển về chứ.
Tuy nhiên, bệ hạ vậy mà lại trực tiếp bảo ông ta sống trong tẩm điện của mình, điều này cho thấy vị quốc sư đại nhân này quan trọng như thế nào trong lòng bệ hạ.
“Nhân tiện, công chúa à, người muốn tới điện Khâm An làm gì?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...